Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1231




Chương 1231:

 

Phó Mặc Tranh lấy thuốc trong lòng bàn tay anh, nuốt xuống.

 

Cô lạnh nhạt nói: “Cảm ơn”

 

Lâm Bạc Thâm không thích cô nói với anh hai chữ này, bởi vì trông họ như xa cách.

 

Nhưng giờ cô không thấy thân thiết với ai, tất cả đều là nhân quả do anh gây nên cả, anh phải chịu trách nhiệm.

 

Lâm Bạc Thâm lấy chiếc chăn mỏng bên cạnh tới đắp lên người cô, chỉnh lại cái ghế cho cô rồi nói: “Em uống thuốc rồi ngủ một lúc đi”

 

Dạ dày co bóp đau đến buốt cả người, cô không ngủ nổi.

 

Cô nằm xuống, Lâm Bạc Thâm thì ngồi.

 

Cúi nhìn bóng lưng Lâm Bạc Thâm, cô bình tĩnh hỏi: “Anh làm gì mà lộ liễu vậy?”

 

Quá phô trương, cô không thích anh đón người như thế.

 

Lâm Bạc Thâm sửng sốt một chút rồi quay đầu nhìn về phía cô, nở nụ cười nhè nhẹ, anh cũng không ngờ cô lại chủ động nói chuyện với mình.

 

“Em không thích hả?”

 

“Không thích”

 

Lâm Bạc Thâm thoải mái đáp: “Vậy lần sau anh sẽ khiêm tốn hơn.”

 

Phó Mặc Tranh nói: “Tôi không cần anh đón”

 

“Anh muốn đón”

 

Người thông minh khi bắt đầu vô lại thì còn khó dứt ra hơn cả da trâu, anh biết rõ hành tung và sở thích của bạn, quan trọng nhất là anh còn vô cùng kiên nhãn, dù bạn có nổi nóng, anh vẫn cười đầy yêu thương, giống như thể chính bạn mới là người cố tình gây sự.

 

Phó Mặc Tranh không nổi giận được nữa, cô nhắm hai mắt lại, ngủ.

 

Thậm chí cô còn quên hỏi, rốt cuộc về nhà là về đâu, là Bắc Thành hay là Đế Đô.

 

Cô nghĩ, cho dù cô có hỏi, máy bay cũng không thể đi tới nơi cô muốn, cô cũng không thể nhảy dù xuống được, mà ở chung phòng với anh cũng không phải ngày một ngày hai.

 

Hơn nữa cô lại đau dạ dày, không rảnh để quan tâm đến mấy chuyện đó.

 

Mơ mơ màng màng ngủ, một bàn tay rộng ấm áp đưa vào trong chăn, nhẹ nhàng xoa lên vùng dạ dày của cô.

 

Từng chút một, không nhanh không chậm, vô cùng thoải mái.

 

Cô cũng ngủ sâu hơn.

 

Hai tiếng rưỡi sau, trong biệt thự ở đường Nguyệt Hồ, Bắc Thành.

 

Lâm Bạc Thâm ôm ngang cô vợ được bọc trong chăn lên, bước.

 

xuống trực thăng.

 

Gió đêm lướt nhẹ qua mặt.

 

Lâm Bạc Thâm cúi đầu nhìn người trong lòng vừa tỉnh lại: “Em tỉnh rồi à?”

 

Phó Mặc Tranh hỏi: “Đây là đâu?”

 

“Biệt thự đường Nguyệt Hồ”

 

“Sao không đưa tôi về nhà?”

 

Lâm Bạc Thâm nghiêm túc đáp: “Em đã nói, bố mẹ em không thích anh mà, nếu họ nhìn thấy anh đưa em về chỉ e là lại có chiến tranh.”

 

Có ngu mới tin.

 

Lâm Bạc Thâm mà biết sợ ai, nếu anh sợ bố mẹ cô thật, không phải lức trước anh còn lái xe chở cô về nhà à?

 

Lâm Bạc Thâm ôm cô vào phòng ngủ trong biệt thự, cởi giày cao gót trên chân cô.