Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1228




Chương 1228:

 

Sau khi Chu Tiểu Ninh từ phòng vệ sinh đi ra, Giản Mông hỏi: “Tiểu Ninh à, sao cậu vào phòng vệ sinh lâu thế, nhanh ngồi xuống ăn đi, bọn tớ sắp ăn xong cả rồi, cậu có muốn gọi thêm không?”

 

Chu Tiểu Ninh kìm nén lại tâm tình, khi ánh mắt chạm vào vẻ mặt không chút cảm xúc của Phó Mặc Tranh, ánh mắt cô ta thoáng run lên, nhưng lại bình tĩnh rất nhanh, cô ta nói: “Không cần đâu, tớ đang giảm cân, các cậu cứ ăn đi.”

 

Giản Mông cười nói: “Cậu không nói chắc tới cũng quên, mai tớ còn phải mặc áo cưới và lễ phục, đêm nay phải ăn ít một chút, nếu không ngày mai sẽ lộ bụng mất”

 

Lý Duyệt nói thêm: “Tiểu Ninh à, cậu đã gầy như vậy, eo cậu như rắn nước ấy, thế mà còn giảm béo, coi chừng không đủ dinh dưỡng đó.”

 

Chu Tiểu Ninh đưa tay ra, vuốt mái tóc che lại bên má phải bị Phó Mặc Tranh vừa tát, lúc nãy cô ta đã trát một lớp phấn dày, che đi dấu tay màu đỏ, nên nếu không để ý thì cũng không có gì nổi bật.

 

Phó Mặc Tranh ra tay rất mạnh.

 

Cô ta cắn một miếng mầm đậu vừa múc trong nồi lẩu, cắn gãy từng miếng trong miệng mình.

 

Phó Mặc Tranh, cô cứ chờ xem.

 

Sau khi ăn xong họ cũng tan cuộc.

 

Trình Viễn lái xe chở các cô đến một khách sạn bốn sao.

 

Giản Mông nói: “Vốn tớ định mời các cậu đêm nay nghỉ lại tại nhà tớ, nhưng mẹ tớ mời nhiều họ hàng đến nhà của tớ quá, phòng không đủ, cho nên đêm nay các cậu ở tạm khách sạn một buổi tối. Sáng mai tớ sế đón mọi người sang nhà tớ.”

 

Lý Duyệt cười nói: “Mông Mông khách sáo quá, bọn tớ cũng đâu phải người ngoài.

 

Trình Viễn nói thêm: “Anh sẽ trả hết chi phí đêm nay mấy em ở khách sạn”

 

Giản Mông liếc nhìn anh một chút, khích lệ nói: “Xem như anh thức thời”

 

Phó Mặc Tranh ngồi ở ghế sau, cô nhìn Trình Viễn và Giản Mông hạnh phúc như vậy, cô cũng thấy vui mừng.

 

Đến khách sạn, họ thuê ba phòng đơn tiêu chuẩn.

 

Sau khi thu xếp ổn thỏa xong, Trình Viễn và Giản Mông mới về nhà.

 

Chu Tiểu Ninh cũng đi tẩy trang, nhìn thấy má phải sưng phù của mình ở trong gương, ánh mắt cô ta càng thêm phẫn nộ.

 

Phó Mặc Tranh tắm xong đi ra thì điện thoại reo vang.

 

Tên hiển thị là Từ Trân.

 

Bác sĩ tâm lý của cô khi ở Mỹ.

 

Cô hít sâu một hơi ri Từ Trân nói: “Tranh Tranh, dạo này tôi đang định về nước phát triển, nếu có chuyện gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi.”

 

Vốn Phó Mặc Tranh còn tưởng Từ Trân gọi điện tới là để an ủi tình hình bệnh tật của cô.

 

bắt máy.

 

“Được”

 

“Cô đã dừng dùng thuốc trị liệu lâu rồi, dạo này cô chưa đi điều trị tâm lý ở trong nước không?”

 

Phó Mặc Tranh nói thật: “Sau khi quay về từ Philadelphia, tôi chưa từng làm trị liệu nữa”

 

“Đợi đến khi về nước tôi sẽ liên lạc với cô”

 

“Được”

 

Sau khi tắt máy, Phó Mặc Tranh cầm điện thoại trầm mặc hồi lâu.

 

Điện thoại nhảy ra một tin nhắn Wechat.

 

Người gửi tin là: Cố gắng kiếm tiền nuôi Mặc Bảo.

 

Bảy năm trước, cô vẫn chưa đổi ghi chú cho Lâm Bạc Thâm, mà anh cũng không hề thay nổi nick Wechat của mình.

 

Phó Mặc Tranh mở tin nhắn ra xem.