Chương 1227:
Phó Mặc Tranh nghe cô ta nói đạo lý thì suýt nữa chính cô cũng cảm thấy mình tính toán chỉ li.
Cô khẽ cười, đôi mắt trong veo lạnh lùng nhìn Chu Tiểu Ninh, cô nói: “Bỏ tay của cô ra, bẩn lắm”
Chu Tiểu Ninh lý sự: “Phó Mặc Tranh, cậu tưởng trên thế giới này cậu là người sạch sẽ thuần khiết nhất sao?”
“Tôi nói, buông tay ra.”
Phó Mặc Tranh càng như vậy thì Chu Tiểu Ninh càng không chịu buông tay, cô ta nắm chặt lấy tay cô: “Phó Mặc Tranh, chúng ta nói rõ đi”
Phó Mặc Tranh cười âm trầm một tiếng, cô giơ tay vung lên tát một cái thật mạnh lên mặt Chu Tiểu Ninh.
Mặt bị nghiêng sang một bên.
Chính Chu Tiểu Ninh cũng không ngờ Phó Mặc Tranh lại ra tay độc ác đến vậy.
Phó Mặc Tranh tiến gần đến cạnh cô ta, cười lạnh: “Hòa giải à? Chu Tiểu Ninh, bảy năm trước, cô làm video bịa đặt, cô nói với tôi cô có quan hệ với Lâm Bạc Thâm, cố ý khiêu khích chọc giận tôi, còn tẩy tôi xuống lầu, hại tôi sinh non, cô muốn tôi hòa giải với cô như thế nào?”
Ánh mắt Chu Tiểu Ninh lóe lên vẻ khiếp sợ, cô ta nhìn Phó Mặc Tranh, vừa chột dạ vừa sợ hãi, Phó Mặc Tranh trước mặt như biến thành người khác, âm trầm và đáng sợ như thế.
“Cô, sao cô biết người trong video không phải Lâm Bạc Thâm?”
“Cô đê hèn như vậy, tôi sẽ không bao giờ tin cô nửa chữ. Cô lấy danh nghĩa của tôi gọi điện thoại cho Triệu Hà An, hỏi số phòng và khách sạn của Lâm Bạc Thâm khi đi thành phố S công tác, cô quấn lấy nhưng người ta lại không buồn nhìn tới. Tất cả chỉ vì lòng ghen tị buồn cười và sự háo thắng của cô thôi, Chu Tiểu Ninh, cô thật đê tiện”
Phó Mặc Tranh công kích từng câu từng chữ một, như xé nát tôn nghiêm lớn nhất mà cô ta ngụy trang lên, đạp dưới chân mình.
Chu Tiểu Ninh tức giận đến run người, đưa tay lên muốn tát cho Phó Mặc Tranh một cái.
Nhưng cô lại bắt lấy tay của cô ta, sau đó lại trở tay tát mạnh Chu Tiểu Ninh lần nữa.
Chu Tiểu Ninh bị đánh đến mắt nổ đom đóm, gương mặt đau rát.
Ánh mắt ác độc trừng trừng nhìn Phó Mặc Tranh, uất đến mức đỏ bừng, cô ta căm hận cắn răng: “Phó Mặc Tranh, cô bắt nạt tôi như vậy, tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”
Phó Mặc Tranh ép cô ta vào trong góc, lạnh lùng nói: “Vậy lúc cô đẩy tôi xuống lầu, cô có nghĩ mình sẽ gặp báo ứng không? Chu Tiểu Ninh, cô đừng mong hòa thuận với tôi, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi, những lời xin lỗi dối trá của cô chỉ khiến tôi cảm thấy buồn nôn thôi.”
“Phó Mặc Tranh, cô tưởng tôi không dám đối phó với cô sao? Tôi đã không còn là sinh viên nghèo của bảy năm trước nữa. Tôi đã đứng vững ở Đế Đô rồi. Cô tưởng cô có thể dễ dàng ỷ thế hiếp người được hả?”
Phó Mặc Tranh lại tát hai bạt tai nữa, sau đó cô đưa tay tới vòi nước cảm ứng, rửa tay cẩn thận.
Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn Chu Tiểu Ninh qua lớp kính.
Cô nói: “Tôi mỏi mắt mong chờ, mong chờ sự phản kích của cô.”
Rửa tay xong, Phó Mặc Tranh lấy khăn tay lau khô, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước mà không để ý đến Chu Tiểu Ninh đang đứng trong góc, gò má bị đánh đến ửng hồng, cô đi thẳng ra khỏi phòng rửa tay.
Chu Tiểu Ninh đứng đó vừa tức mà vừa sợ, cơ thể run lên.
Gô ta từ từ trượt từ bên tường xuống, ngồi xổm dưới đất, ánh mắt đỏ bừng ác độc nhìn chằm chằm mặt đất, đầu ngón tay bấm sâu vào.
lòng bàn tay, nắm chặt như phát hận.
Cô ta cắn răng, tự nhủ từng câu: “Chu Tiểu Ninh, mày phải nhớ kỹ, mỗi cái tát mà Phó Mặc Tranh tát lên mặt mày, sau này mày phải trả lại gấp bội. Mày không phải là người đê tiện, tại sao lại phải chịu sự bắt nạt của cô ta?”
Nhất định, nhất định, nhất định phải trả thù!
Phó Mặc Tranh tự cho là mình cao quý, mỗi lần Chu Tiểu Ninh nghĩ đến là lại muốn xé nát cái mặt nạ dối trá thanh cao của cô.
Chu Tiểu Ninh chưa bao giờ đê tiện như Phó Mặc Tranh cả, tại sao cô ta lại không có được mà Phó Mặc Tranh thì dễ dàng giành lấy?
Thứ cô ta không có được thì Phó Mặc Tranh cũng đừng hòng mơ tưởng.