Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1224




Chương 1224:

 

Nếu hai mẹ con có tiền thì có thể giải quyết được rất nhiều chuyện phiền phức.

 

Vài ngày sau hôn lễ của Diệp Duy, Phó Mặc Tranh quay về Bắc Thành một mình.

 

Nhưng vừa xuống máy bay, cô lại gặp phải Lâm Bạc Thâm ở cửa sân bay.

 

Anh cài thiết bị theo dõi lên người cô à?

 

Lâm Bạc Thâm đứng cạnh xe, nói: “Đã gặp nhau rồi thì để anh tiễn em về nh: Phó Mặc Tranh lấy điện thoại ra, định gọi x: Lâm Bạc Thâm lấy điện thoại của cô đi, nói: khó đặt xe lắm”

 

“Không cần”

 

“Khu vực gần sân bay Sau đó Lâm Bạc Thâm mở cửa xe, ôm eo cô, vừa ôm vừa dỗ cô ngồi vào ghế phụ lái.

 

Trên đường, Phó Mặc Tranh vẫn yên lặng như cũ.

 

Lâm Bạc Thâm hỏi: “Gần đây em có kế hoạch gì không?”

 

“Không có kế hoạch gì cả” Cô trả lời rất hời hợt.

 

Lâm Bạc Thâm nhíu mày lại, hiển nhiên là anh không hài lòng với đáp án này: “Ngày nào cũng ru rú trong nhà sẽ sinh bệnh đấy”

 

“.. Sao bây giờ anh thích xen vào chuyện của người khác thế nhỉ?

 

Trước kia anh có vậy đâu” Phó Mặc Tranh mất kiên nhẫn.

 

Lâm Bạc Thâm đưa tay ra, xoa đầu cô: “Em thích chơi với Xương Sườn đúng không, anh có thể dẫn em và Xương Sườn đi dã ngoại, hoặc.

 

ra ngoại thành chơi gì đó.”

 

“Không thích”

 

Phó Mặc Tranh nhíu mày lại, đẩy bàn tay đang xoa đầu của mình ra.

 

Sau đó, Phó Mặc Tranh liền lạnh mặt nói: “Lâm Bạc Thâm sau này nói chuyện thì đừng có động chân động tay. Anh làm luật sư thì cũng biết là nếu chạm vào người khác khi chưa có sự đồng ý của họ là quấy rối đấy”

 

Lâm Bạc Thâm thấy cô nhanh mồm nhanh miệng như vậy, chẳng những không giận mà còn cười nói: “Anh nghĩ là em sẽ thích.”

 

“Tôi không thích.”

 

“Bảy năm trước em rất thích”

 

“Bây giờ tôi không thích”

 

“Được rồi, anh không trêu em nữa”

 

Hai người cãi nhau như trẻ con, rồi sau đó đứa bé lớn hơn đành phải bất đắc dĩ nhận thua.

 

Mà đứa nhỏ cãi nhau thắng thì lại chán nản dựa đầu vào cửa sổ xe, lơ đãng nhìn những cảnh vật đang dần trôi qua cửa sổ.

 

Cô bé này càng ngày càng nóng tính, chẳng hề kiên nhẫn chút nào.

 

Lâm Bạc Thâm để ý nhìn sang cô, khẽ nhíu mày lại, hơi lo lắng, gần đây dù không đánh đàn dương cầm nữa nhưng cô vẫn không chịu uống thuốc.

 

Nếu không thì sao cô lại không thích tiếp xúc với người khác.

 

Cứ để cô buông thả thế này không ổn.

 

Nhưng Lâm Bạc Thâm lại không thể hạ quyết tâm nổi.

 

Cứ nghĩ đến video giám sát ở bãi đua xe ở An Sơn thì anh lại sợ đến mất mật.

 

Quay lại Bắc Thành, biệt thự đường Nguyệt Hồ.

 

Lâm Bạc Thâm suy nghĩ một lúc rồi gọi cho Từ Trân ở Mỹ một cuộc.

 

Điện thoại vừa có người nhấc máy, Lâm Bạc Thâm liền hỏi: “Người bệnh thích những trò kích thích như đua xe rồi có khuynh hướng tự hại bản thân thì có cần đưa đến bệnh viện không?”