Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1221




Chương 1221:

 

“Không thích nữa”

 

Không rõ là cô không thích người hay là không thích món đậu đũa muối xào thịt với cơm.

 

Lâm Bạc Thâm không tức giận, tất cả đều là báo ứng của anh, anh kiên nhẫn nói tiếp: “Bà Tống rất thích em, bà ấy nói rất muốn gặp anh”

 

Bà Tống là mẹ của Lâm Bạc Thâm.

 

Phó Mặc Tranh cũng rất có thiện cảm với bà ấy.

 

Cô không nói lời nào, cũng không nói luôn là không thích vì bà Tống là trưởng bối.

 

Lâm Bạc Thâm thấy cô không mâu thuẫn quá nhiều, lại nói: “Khi còn nhỏ, anh và bà Tống thường xuyên bị bố đánh, hầu như ngày nào cũng có vết thương trên mặt, thường xuyên bị các bạn học trêu chọc”

 

“Có một lần bị cười nhạo nhiều quá, anh ra tay đánh người, khi đó anh mới có mười tuổi, và đó là lần đầu tiên anh chủ động đánh bạn.

 

Giáo viên đã mắng anh một trận xối xả, còn gọi bà Tống đến trường để xin lỗi phụ huynh của tên nhóc kia”

 

“Chủ nhiệm thấy mặt mẹ anh cũng bị bầm tím cũng biết đại khái là bố anh cũng có khuynh hướng bạo lực nên nói với bà Tống rằng có thể anh cũng bị di truyền tính bạo lực ấy, nên về nhà phải bảo ban lại anh”

 

“Chủ nhiệm không thông cảm với hoàn cảnh bị bạo hành của anh và bà Tống, cũng không trách việc đánh người của bố anh. Mà lại khăng khăng cho rằng một đứa nhỏ đánh bạn vì bị trêu chọc quá nhiều đã bị di truyền tính bạo lực từ bố mình”

 

“Từ đó trở đi, anh dần dần không còn cảm thấy đau nữa”

 

Phó Mặc Tranh đang cầm bông sát trùng cho anh, đột nhiên dừng lại một lúc rồi ấn mạnh xuống.

 

Lâm Bạc Thâm không ngờ là cô sẽ làm vậy, đột nhiên bị làm đau, anh lập tức quay mặt tránh đi theo phản xạ.

 

Phó Mặc Tranh nói: “Bây giờ anh biết đau rồi à? Còn biết tránh nữa”

 

Lâm Bạc Thâm: ‘…

 

Xử lý xong miệng vết thương.

 

Phó Mặc Tranh nói: “Đưa đồ ăn khuya đến rồi, miệng vết thương cũng xử lý xong rồi, bây giờ tôi mệt, muốn đi ngủ, anh ra ngoài được chưa?”

 

Lâm Bạc Thâm cúi người, bế cô lên.

 

Phó Mặc Tranh bất ngờ hét lên, cả người bị nhấc bổng lên, cô chỉ có thể tức giận trừng mắt với anh: “Anh đang làm gì thế?”

 

“Bế em lên giường ngủ.”

 

Khóe mắt Phó Mặc Tranh hơi giật giật: “..”

 

Lâm Bạc Thâm bế cô lên giường rồi nhẹ nhàng đặt xuống, sau đó kéo chăn bên cạnh ra, đắp lên cho cô.

 

Phó Mặc Tranh bị anh nhìn chằm chăm, không thể ngủ nổi.

 

Bản thân cô cũng không hề buồn ngủ, vừa nãy cô nói muốn ngủ cũng chỉ là lấy cớ để đuổi anh đi.

 

Nào ngờ bây giờ da mặt anh lại dày hơn cả tường thành, đuổi cũng không chịu đi.

 

Cô kéo chăn lên, chui đầu vào, không muốn nhìn anh.

 

Lâm Bạc Thâm đưa tay kéo góc chăn xuống, tốt bụng nhắc nhở cô: “Làm vậy sẽ bị ngạt thở đấy”

 

Lâm Bạc Thâm thò tay ra xoa đầu cô, nói với giọng điệu dỗ trẻ con: “Ngủ đi”

 

“.. Lâm Bạc Thâm, anh có đi không hả?”

 

“Khi nào em ngủ thì anh đi”

 

“Anh ở đây làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi” Cô tức giận trừng mắt.

 

Lâm Bạc Thâm cúi người, khẽ nâng mặt cô lên rồi hôn nhẹ lên trán cô, nói với giọng khàn khàn: “Mặc Bảo, ngủ ngon”

 

Sau đó anh mỉm cười đi đến cửa phòng, tắt hết các loại đèn trong phòng đi.