Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1220




Chương 1220:

 

Lâm Bạc Thâm lấy máy sấy bên cạnh, sấy khô tóc giúp cô, sau đó ngồi xuống cạnh cô, một tay nâng căm, ánh mắt dịu dàng lại cưng chiều nhìn cô ăn.

 

Trong mắt toàn là sự thỏa mãn.

 

Phó Mặc Tranh bị nhìn chằm chằm không được tự nhiên, liền ngừng ăn.

 

Cô quay qua nhìn anh, hỏi: “Sao tự nhiên anh lại đưa lẩu cay cho tôi ăn?”

 

Lâm Bạc Thâm không dối gạt, thành thật nói: “Đưa lẩu cay chỉ là cái cớ, nhớ em mới là thật.”

 

Anh đang tán tỉnh cô đấy à?

 

Lâm Bạc Thâm nghiêm túc là vậy cũng có thể buông câu tán tỉnh sao?

 

Phó Mặc Tranh nhìn thẳng vào anh, nói: “Mặt anh, hủy dung”

 

Thật ra chưa đến mức hủy dung, chỉ xước vài chỗ, nhìn qua càng tỏa ra sự hấp dẫn của đàn ông.

 

Nhưng hiện tại cô cảm thấy không nên nói lời này với anh.

 

Lâm Bạc Thâm vươn tay chạm vào miệng vết thương, nhíu mày, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm cô, môi mỏng phun ra hai chữ: “Rất đau”

 

Giọng điệu thật bình tĩnh, như đang muốn được an ủi.

 

Phó Mặc Tranh dời tầm mắt, cúi đầu tiếp tục ăn lẩu cay.

 

Lâm Bạc Thâm gọi một cuộc điện thoại, để người đưa một hộp thuốc sơ cứu tới.

 

Chỉ lát sau, nhân viên khách sạn liền mang hộp thuốc sơ cứu tới.

 

Vừa đúng lúc Phó Mặc Tranh ăn xong lẩu cay.

 

Lâm Bạc Thâm đưa hộp thuốc sơ cứu cho cô.

 

Phó Mặc Tranh: “Gì đây?”

 

Lâm Bạc Thâm nói hết sức hợp lý: “Anh không nhìn thấy vết thương nằm ở đâu, em giúp anh đi.”

 

Phó Mặc Tranh nhét hộp thuốc vào lòng Lâm Bạc Thâm, lạnh lùng nói: “Phòng tắm có gương, anh có thể tự làm”

 

Cô quay người lại, Lâm Bạc Thâm liền ôm lấy cô từ phía sau, giọng nói tràn đầy vẻ bất đắc dĩ và chế nhạo: “Anh đã thành ra như vậy rồi, em thương anh đi mà: Lúc nói câu này, khóe mắt Lâm Bạc Thâm bất giác hiện lên vẻ yêu chiều mơ hồ.

 

Phó Mặc Tranh mở miệng, rất muốn nói: Đồ mặt dày.

 

Nhưng Lâm Bạc Thâm đã giữ vai cô, sau đó quay người cô lại về phía mình.

 

Anh thuần thục mở hộp thuốc ra, lấy bông băng ra, đặt vào lòng bàn tay của cô, hành động của anh rất trôi chảy, mà biểu cảm trên mặt thì…rất gợi đòn.

 

Dáng người cao lớn của Lâm Bạc Thâm dựa vào cạnh bàn, đôi chân dài để rất tùy ý, tư thế lười biếng, anh khế nghiêng mặt, quay miệng vết thương ra phía cô để cô có thể xử lý dễ dàng hơn.

 

Phó Mặc Tranh cầm bông gạc, chấm cồn i-ốt rồi chấm mạnh vào miệng vết thương.

 

Động tác của cô không hề nhẹ nhàng chút nào.

 

Lâm Bạc Thâm bị cô ấn, đau đến mức phải nhíu mày lại.

 

Phó Mặc Tranh vừa xử lý miệng vết thương, vừa lạnh lùng nhắc anh: “Tôi không dịu dàng đâu, cứ mạnh tay vậy đấy”

 

Lâm Bạc Thâm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, một lúc sau, vẫn vui vẻ chịu đựng, cười nhạt: “Mạnh tay thì anh cũng vẫn thích”

 

“,” Phó Mặc Tranh lại ấn mạnh miếng bông thêm chút nữa.

 

Lúc này thì Lâm Bạc Thâm bị đau thật rồi, nhưng anh không lên tiếng, chỉ cam tâm tình nguyện chiều theo cô, vẫn nhìn cô không hề chớp mắt.

 

Ánh mắt thâm thúy tràn đầy tình yêu, rất ngứa mắt.

 

Lâm Bạc Thâm nói: “Lần trước mẹ anh nghe nói là chúng ta gặp lại nhau nên đã mang một hũ đậu đũa muối để ở biệt thự đường Nguyệt Hồ đấy, khi nào em quay lại Bắc Thành mà có thời gian rảnh thì anh có thể nấu cho em món đậu đũa xào thịt ăn với cơm”