Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1217




Chương 1217:

 

“Két!”

 

Một tiếng ma sát bánh xe chói tai vang lên.

 

Bên trong xe đua Cố Đình Xuyên cảm nhận được đợt va chạm chấn động kịch liệt, bắt buộc phải đạp phanh lại.

 

Chiếc xe đua của Lâm Bạc Thâm vượt qua đỉnh đầu xe cậu ta.

 

“Rầm!”

 

Một tiếng vang lớn, xe của Lâm Bạc Thâm tiếp đất, sau đó nhanh chóng lao về phía đỉnh núi.

 

Mẹ mẹ mẹt!

 

Thằng nhóc này không muốn sống nữa rồi!

 

Cố Đình Xuyên tức điên lên, nhanh chóng đạp chân ga đuổi theo.

 

Trên đoạn đường phẳng cuối cùng, hai chiếc xe chẳng phân biệt nổi trước sau cùng lao về một nơi.

 

Lâm Bạc Thâm bẻ tay lái, chiếc xe đua ép sát đằng trước xe Cố Đình Xuyên.

 

“Mẹ kiếp!”

 

Cố Đình Xuyên không kịp phanh lại, mà dù có phanh lại thì xung lượng của xe đua đang lao với vận tốc lớn cũng đã đẩy xe Lâm Bạc Thâm về điểm đích cuối cùng.

 

Hai chiếc xe đua, một ngang một dọc, đồng thời vượt qua điểm đích.

 

Cố Đình Xuyên mở rộng tâm mắt rồi.

 

Thương gia nhìn qua tưởng đứng đắn lại có phương pháp dã man như vậy!

 

Cố Đình Xuyên nóng nảy xuống xe, nện mũ bảo hiểm xuống đất, há †o miệng chửi ầm lên: “Lâm Bạc Thâm! Anh đang phạm quy đấy! Anh hiểu không!?”

 

Lâm Bạc Thâm bình thản xuống xe, cánh tay gác trên cửa xe, đứng dưới bóng đêm trông bình tĩnh lạ thường.

 

Anh nói: “Trước khi thi đấu cậu đã nói không cần quy tắc, nói cách khác, tôi có thể dùng bất cứ thủ đoạn gì để chiến thắng, cho dù là gây tai nạn đi chăng nữa”

 

Cố Đình Xuyên máu nóng cuồn cuộn: “Mẹ nó tên điên anh không muốn sống nữa sao? Đây là đua xe! Không phải liều mạng!”

 

Nếu vừa rồi cậu ta đâm bay xe của Lâm Bạc Thâm thật thì Lâm Bạc Thâm bây giờ chỉ có tàn phế hoặc trực tiếp ngỏm củ tỏi thôi!

 

Lâm Bạc Thâm mặt không đổi sắc, ánh mắt vô cùng chắc chắn: “Không có ai quy định không được đánh cược bằng tính mạng cả”

 

Cố Đình Xuyên tức không nói nên lời: “Anh còn là người sao?”

 

Ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Bạc Thâm xet qua cậu ta, nói: “Tôi nói rồi, tôi sẽ không thua”

 

“Bởi vì anh không muốn sống!” Cố Đình Xuyên nghiến răng nghiến lợi nói.

 

Lâm Bạc Thâm nhìn thoáng qua xe mình, tháo cà vạt buộc trên tay xuống, một lần nữa thắt lên cổ áo, lại đi tới bên xe Cố Đình Xuyên.

 

Cố Đình Xuyên: “Anh làm gì đấy?”

 

Lâm Bạc Thâm mở cửa ghế phụ của xe cậu ta ra, bình tĩnh nói: “Xe tôi hỏng rồi, ngồi xe cậu xuống núi”

 

Khóe miệng Cố Đình Xuyên giật giật: “

 

Đây là người à?

 

Trên đường xuống núi, Cố Đình Xuyên liếc qua Lâm Bạc Thâm theo bản năng.