Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1203




Chương 1203:

 

Phó Mặc Tranh vô thức đáp lại một câu: “Anh bận thật.”

 

Lâm Bạc Thâm hơi ngỡ ngàng, không nghĩ cô sẽ nói câu này.

 

Nụ cười nhẹ của người đàn ông mang sự yêu chiều, anh nhìn cô chăm chú, bàn tay thon dài xoa xoa đỉnh đầu cô, nói: “Thời gian của anh dành cho em là tự do sắp xếp, sẽ không bận”

 

Có bận mấy đi nữa thì anh cũng có thời gian bên cạnh cô. Cho dù là ở bên cạnh cô làm những chuyện rất nhàm chán, hoặc là giống như bây giờ, cùng ở trong một không gian, cho dù là không nói chuyện, thì đối với anh đều tốt đẹp cả.

 

Bởi vì chấn động nhẹ đến não nên Phó Mặc Tranh ở bệnh viện năm ngày.

 

Trong năm ngày này, Lâm Bạc Thâm lúc nào cũng đều trông chừng cô, giống như đang trông kẻ địch vậy, không cho cô xuống giường, cũng không cho cô động đậy chút nào.

 

Đến ngày thứ sáu, điện thoại của Phó Mặc Tranh vang lên, người gọi đến là Cố Đình Xuyên.

 

Lâm Bạc Thâm nhìn thấy người gọi đến là ai, nhưng vẫn lịch sự đưa điện thoại cho cô.

 

Phó Mặc Tranh đón lấy điện thoại.

 

Đã rất lâu rồi Cố Đình Xuyên không gọi điện thoại cho cô rồi.

 

Cô bắt máy: “Alo, Đình Xuyên”

 

Cố Đình Xuyên vừa mới xuống máy bay, nói ở đầu dây bên kia: “

 

Đường Đậu, tớ mới về nước, đến Đế Đô rồi. Lúc trước cậu nói cậu cũng về nước rồi, bây giờ cậu có ở Bắc Thành không?”

 

Cô vô thức liếc nhìn Lâm Bạc Thâm đang ở bên cạnh, sau đó hơi nghiêng người qua chỗ khác, nói với đầu dây bên kia: “Tớ không có ở Bắc Thành, tớ đang ở Đế Đô”

 

Cố Đình Xuyên khá là ngạc nhiên và vui mừng: “Cậu ở đâu Đế Đô?

 

Đợi lát nữa tớ về nhà dọn dẹp đồ xong thì qua tìm cậu”

 

“Tớ,”

 

Cô vẫn chưa nói xong thì điện thoại bên tai đã bị một bàn tay thon dài đoạt lấy.

 

Lâm Bạc Thâm nói thẳng với Cố Đình Xuyên ở đầu dây bên kia: “Cô ấy đang ở bệnh viện, cần phải tĩnh dưỡng, mấy ngày nay không thể gặp bạn bè.”

 

Sau đó, anh lập tức cúp điện thoại luôn.

 

Phó Mặc Tranh trừng anh: “Anh làm cái gì vậy?”

 

“Cậu ta đến tìm em, chẳng qua là để đi chơi. Tình trạng của em bây giờ không thích hợp”

 

Anh nói những lời lẽ rất đanh thép.

 

Phó Mặc Tranh chau mày: “Em cũng không sao rồi, bác sĩ nói em có thể về nhà nghỉ ngơi được rồi: “Bác sĩ nào nói với em như vậy? Em nói anh nghe.”

 

Anh đột nhiên ép sát lại, ánh mắt khép hờ nguy hiểm.

 

Nếu như có kiểu bác sĩ nào mà vô trách nhiệm như thế, anh sẽ rất vui vẻ tìm người sa thải đối phương.

 

Phó Mặc Tranh không có lời nào đáp lại được, cô vê bàn tay nhỏ, m Bạc Thâm, hôm nay em nhất định phải xuất viện”

 

Cô đã bị anh cưỡng ép ở bệnh viện mấy ngày rồi. Mỗi ngày đều bị anh nhìn chằm như nhìn tội phạm, cô vô cùng không vui.

 

Lâm Bạc Thâm nhìn khuôn mặt nhỏ buồn bực của cô, trầm tĩnh, không nói gì.

 

Rất lâu sau, giọng nói lành lạnh của người đàn ông vang lên: “Nôn nóng xuất viện như vậy, là vì muốn đi gặp người bạn từ nhỏ đó hả?”

 

“Cái này không liên quan đến anh” Cô đi gặp ai, không có liên quan đến anh.

 

“Nếu như anh không đồng ý thì sao?” Ánh mắt Lâm Bạc Thâm sâu thắm.

 

Phó Mặc Tranh chế giễu: “Anh nói anh có thể tốt với em bất kể giá nào, không để ý việc em có muốn đến với anh hay không. Nhưng bây giờ việc mà anh làm, không phải ép em làm lành với anh thì là gì? Lâm Bạc Thâm, nếu như anh không làm được thì đừng nói những lời đó. Em căm ghét những lời nói không đáng tin của anh”