Chương 1200:
Lâm Bạc Thâm giơ tay lên ngón tay dịu dàng lau sạch nước mắt trên mặt cô: “Đừng khóc, anh theo đuổi em không phải là bởi muốn làm em khóc.”
Cô hỏi: “Nếu như em nhất quyết không chịu tái hợp với anh thì anh vẫn sẽ đối xử tốt với em chứ?”
“Bảy năm trước là anh bỏ em lại, là anh sai. Bảy năm sau anh sẽ không để mất em nữa” Lâm Bạc Thâm thận trọng đáp.
Phó Mặc Tranh rũ mắt, mím môi, nhẹ gật đầu: “Nhưng chúng ta không thể trở về được nữa rồi, Lâm Bạc Thâm”
Bảy năm, tình cảm của một người nào ngăn được hồng hoang với những khoảng trống.
Cô không còn là đứa trẻ năm đó vứt bỏ cả tôn nghiêm để quấn chặt lấy anh.
Lâm Bạc Thâm không thấy thất vọng anh chỉ khẽ cười, nhìn cô nói: “Em không chịu quay trở lại bên anh thì anh sẽ cố gắng bước đến bên em. Điều anh muốn không phải là quay về như lúc xưa. Mặc Bảo, anh muốn hiện tại và tương lai của em”
Dù bây giờ cô vẫn chưa bằng lòng nhưng không sao, một đời dài như vậy, anh có thể chờ, chờ bao lâu cũng không là vấn đề.
Cô yên lặng không đáp.
Lâm Bạc Thâm đặt tay lên đầu cô yêu chiều xoa xoa n đi, bạn nhỏ nghe lời sẽ không lãng phí đồ ăn”
Dứt lời Lâm Bạc Thâm đứng dậy, rời khỏi phòng.
Anh cho cô khoảng không để tiếp nhận được hết cảm xúc tối hôm nay.
Hiện giờ, cô mắc bệnh trâm cảm, so với người bình thường sẽ muốn bỏ qua mọi tình cảm, cảm xúc.
Anh không ép buộc cô, anh biết cô vẫn chưa quen.
Phó Mặc Tranh ngủ một đêm.
Do ngủ đủ giấc nên dấu hiệu say sóng đã chuyển biến tích cực.
Cô mở chăn ra định xuống giường đánh răng rửa mặt thì phát hiện bên giường có đặt một đôi giày da đế bệt bọc mũi chân của nữ, đi vào rất dễ chịu và cũng rất vừa với kích cỡ chân cô.
Còn đôi giày cao gót của cô không thấy đâu nữa.
Cô có chút nghi ngờ, nhưng cô cũng không ngốc, nên không nghĩ đến tâm tư của người đó nữa.
Đi giày vào, vừa định đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Tranh Tranh, cậu dậy chưa?”
Là giọng của Diệp Duy.
Phó Mặc Tranh mở cửa.
Diệp Duy hỏi: “Nghe nói hôm qua cậu bị say sóng, nhưng đêm tân hôn hôm qua tớ với Thịnh Hoài Nam bị khách khứa vây quanh, đi không được. Bây giờ cậu thế nào rồi? Còn khó chịu không?”
Phó Mặc Tranh nhếch mép cười với cô ấy: “Cô dâu, chúc mừng.
hạnh phúc”
“Ôi, mới sáng sớm mà nói mấy lời khách sáo với tớ làm gì. Sức khỏe của cậu mới là quan trọng nhất”
“Tớ không sao, hôm nay đỡ hơn nhiều rồi”
Diệp Duy nói: “Thế cậu mau chóng đánh răng rửa mặt, còn đi ăn sáng nữa. Hôm nay chúng ta hóng gió trên du thuyền một ngày, tối nay quay về.
“Được”
Sau khi hôn lễ của Thịnh Hoài Nam và Diệp Duy kết thúc.
Phó Mặc Tranh vừa mới quay về Bắc Thành không lâu thì nhận được một lời mời.
Đối phương là đài truyên hình Đế Đô, muốn tổ chức một bữa tiệc, nồng nhiệt mời Phó Mặc Tranh đến tham gia, đồng thời góp một tiết mục đánh một khúc dương cầm.
Phó Mặc Tranh vốn không muốn đi.
‘Chị, suốt ngày chị cứ nằm dí ở nhà, người cũng khó chịu sắp phát bệnh cả rồi. Chị cứ xem như lần này tham gia bữa tiệc để gặp gỡ mọi người cũng được, đi chơi cũng được, tóm lại cứ nhốt mình trong nhà thế không tốt cho tâm trạng”