Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1199




Chương 1199:

 

Lâm Bạc Thâm nhìn vết đỏ trên chân cô, ngón tay dịu dàng chạm lên đó.

 

Có lẽ bởi thấy hơi nhột nên Phó Mặc Tranh vô thức rụt chân lại vào trong chăn.

 

Đèn trong phòng trên du thuyền chỉ sáng mờ ảo chứ không quá chói.

 

Lâm Bạc Thâm sợ cô nhức mắt nên vươn tay tắt bớt vài ngọn đèn trên tường chỉ để lại vào bóng đèn nhỏ trên tường.

 

Nhìn cô nằm trên giường thu mình trong chăn như chuột nhỏ phòng vệ, nụ cười dịu dàng thoáng hiện nơi đáy mắt Lâm Bạc Thâm.

 

“Nằm ngoan đây, anh đi lấy đồ ăn”

 

Lâm Bạc Thâm vừa rời phòng, Triệu Hà An đã đến tìm anh.

 

“Lão Lâm, lão Thịnh đang ở bên kia náo động phòng đây, một phù rể như cậu mà lại không ở đó thì kì lắm, à đúng còn cả Tranh Tranh nữa.

 

Náo động phòng mà cả phù rể với phù dâu đều không có đó để cho quan khách bắt nạt chú rể cô dâu rồi.”

 

Anh nói: Lâm Bạc Thâm quay lại nhìn cánh cửa đã đóng kín đáp: “Tranh Tranh bị say sóng vừa nôn xong, tớ phải chăm sóc c Cậu với phù dâu kia thứ lỗi cho tớ với Tranh Tranh không đi được rồi: Triệu Hà An liếc nhìn cửa phòng hỏi: “Tranh Tranh không sao đấy.

 

chứ?”

 

“Không sao, có tớ đây rồi, cậu cứ đi trước đi”

 

“Vậy được rồi, nếu có chuyện gì nhớ gọi điện tìm bọn tớ nhé.”

 

Lâm Bạc Thâm nhẹ gật đầu: “Ừ”

 

Nửa tiếng sau, Phó Mặc Tranh nằm trên giường thiu thiu ngủ.

 

Lúc còn đang mơ màng lại có một giọng nam trầm thấp gọi cô: “Mặc Bảo, dậy đi, dậy ăn cháo đã”

 

Phó Mặc Tranh mệt mỏi mở mắt ra, dụi dụi mắt. Cô thấy Lâm Bạc Thâm bưng đến một tô cháo trắng bên cạnh còn có một đĩa thức ăn khai vị.

 

Cô cào cào mớ tóc ri Lâm Bạc Thâm đỡ cô ngự “Trong bếp có cả chào trắng à?”

 

Trong du thuyền sang trọng như vậy tối muộn còn ít có cháo trắng nữa là sáng sớm.

 

Lâm Bạc Thâm đáp không chút giấu giếm: “Anh dùng nồi áp suất trong bếp nấu”

 

Lâm Bạc Thâm bưng tô lên, cầm thìa múc một ít cháo trắng.

 

Cháo trắng rất nóng, anh đưa lên miệng thổi trước rồi mới đưa qua bên miệng cô.

 

Phó Mặc Tranh không mở miệng chỉ yên lặng nhìn anh, ánh mắt không rõ buồn vui.

 

Lâm Bạc Thâm hỏi: “Sao thế, không muốn ăn? Hồi trước bị ốm không phải cũng muốn được đút mới chịu ăn à?”

 

“Nhưng chúng ta chia tay rồi, anh không cần đối xử với em tốt như thế”

 

Nghe được câu này của cô, Lâm Bạc Thâm có chút sửng sốt sau đó chỉ nở nụ cười, đôi mắt sâu nhìn cô và nói: “Anh muốn đối tốt với em, chuyện này không liên quan đến chuyện đã chia tay hay chưa, huống hồ chia tay rồi cũng có thể tái hợp”

 

“Nhưng chúng ta…”

 

Cô còn chưa nói xong, Lâm Bạc Thâm đã nhìn thẳng vào mắt cô, chăm chú, nghiêm túc nói: “Phó Mặc Tranh, em không nhận ra anh đang nghiêm túc theo đuổi em lần nữa hay sao?”

 

“Em có thể giả bộ ngốc nghếch hoặc là không trả lời, anh cũng không quan tâm bởi lẽ tình yêu vẫn luôn là chuyện của mình anh. Em không cần đáp lại tình cảm anh dành cho em. Em chỉ cần chấp nhận anh đối tốt với em là đủ rồi”

 

Yêu? Nếu đã là yêu vậy tại sao lúc đầu lại kiên quyết bỏ rơi cô, chia tay cô?

 

Dưới ánh sáng mờ ảo, nước mắt cô chậm rãi lăn dài.

 

Không biết cảm động trước cảnh còn người mất hay bởi đang trong cơn bệnh yếu lòng nên mới rơi lệ.

 

Cô cũng chẳng hiểu nổi.