Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1197




Chương 1197:

 

Sau khi kết thúc phần tuyên thệ hôn lễ chuyển sang phần cô dâu ném hoa cưới.

 

Tô Nguyễn kéo Phó Mặc Tranh cùng đi ra giành hoa.

 

Khách khứa đã tụ lại, Phó Mặc Tranh bị ép giữa đám người chẳng hề có suy nghĩ muốn nhận hoa cưới của cô dâu.

 

Nhưng có đôi khi người ta càng hờ hững không muốn có, vật đó lại càng dễ đến được tay mình.

 

Cô dâu quay lưng lại với các vị khách, nâng hoa lên và rồi ném xuống rơi đúng vào trong ngực Phó Mặc Tranh.

 

Khi Phó Mặc Tranh nhận được bó hoa đó, mọi ánh mắt của khách khứa đều đổ dồn về phía cô.

 

Dưới khán đài, mọi người đều vỗ tay hoan hô, chúc mừng cô.

 

Tô Nguyễn cười nói: “Tranh Tranh, xem ra người tiếp theo kết hôn là cậu rồi đấy!”

 

Dưới khán đài, có vị khách nam trẻ tuổi còn độc thân huýt sáo với Phó Mặc Tranh.

 

“Người đẹp gả cho anh đi! Anh còn độc thân nè.”

 

Dưới khán đài, đôi chân dài của Lâm Bạc Thâm ung dung bước lên sân khấu năm tay cô cùng bước xuống.

 

Động tác này chính là cố ý nói với tất cả nam giới ở đây cô gái này đã có chủ rồi.

 

Hôn lễ cử hành đến tận tối, sau khi kết thúc dạ tiếc, mọi người đều ở lại trên du thuyền ăn uống, chơi đùa.

 

Phó Mặc Tranh thấy hơi say sóng, lúc trước sẽ không bị choáng váng như vậy nhưng mấy năm nay có lẽ do thuốc chữa trầm cảm mà dạ dày với thân thể đều yếu đi, dẫn đến bị say sóng.

 

Gô rời khỏi khoang thuyền đông đúc, đi ra boong tàu hóng gió.

 

Chiếc du thuyền chậm rãi lướt trên mặt biển mênh mông mang theo từng đợt sóng lớn đánh vào.

 

Trên boong tàu, gió đêm lồng lộng, Phó Mặc Tranh chỉ mặc mỗi lễ phục thấy hơi lạnh liền ôm lấy tay mình. Nhưng cái lạnh này cũng chẳng đủ khiến cô về lại bên trong du thuyền.

 

Bên trong du thuyền có quá nhiều người làm cô thấy gượng gạo.

 

Cô cứ đứng lặng im trên boong tàu nhìn ra mặt biển với những con sóng lớn.

 

Sau khi Lâm Bạc Thâm đi theo cô ra ngoài, thấy cô đang một mình đứng trên boong tàu, đầu óc anh lại ong ong.

 

Từ Trân từng nói, cô từng mắc bệnh trầm cảm nặng, từng cắt cổ tay tự sát.

 

Suy nghĩ này chợt hiện lên trong đầu Lâm Bạc Thâm dọa anh giật mình.

 

Lâm Bạc Thâm đứng đó không dám hành động bừa bãi: ‘Mặc Mặc, em qua đây”

 

Phó Mặc Tranh cau mày đáp: “Em muốn đứng đó hóng gió một lát”

 

Lâm Bạc Thâm căng thẳng nói: “Ở đó không an toàn, em nghe anh đi qua đây đi”

 

“Lâm Bạc Thâm, có phải anh quản…”

 

Cô còn chưa nói xong Lâm Bạc Thâm đã chạy tới ôm chầm lấy cô, đôi tay rắn chắc như muốn kéo cô khảm vào sâu trong máu thịt mình.

 

Gió trên boong tàu đã thổi loạn mái tóc dài của cô.

 

Lâm Bạc Thâm ôm cô vào lòng, hít thở thật sâu mấy lần, lòng run rẩy, sợ hãi.

 

“Mặc Mặc, không cho phép em làm chuyện dại dột.”

 

Phó Mặc Tranh ngây ngốc hỏi: “Lâm Bạc Thâm? Anh nói gì đấy?”

 

“Anh nói rồi, sau này sẽ không để em đứng ở nơi nguy hiểm như vậy nữa” Lâm Bạc Thâm cúi người ôm chặt cô, giọng nói khàn khàn run lên.

 

Cơn gió biển thổi đến làm mắt Lâm Bạc Thâm cay xè.

 

Anh ôm chặt đến mức khiến Phó Mặc Tranh thấy khó chịu: “Lâm Bạc Thâm, anh buông em ra.”

 

Yết hầu Lâm Bạc Thâm lên xuống mấy nhịp, tự trấn an mình hồi lâu mới từ từ nới lỏng tay ôm cô.