Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1193




Chương 1193:

 

Sau khi Phó Mặc Tranh nhập mật mã này vào thì cửa liền cạch một tiếng được mở ra.

 

Bảy năm, cô lại đến đây một lần nữa.

 

Chỉ vừa đứng ở cửa thôi mà những kí ức vừa quen thuộc vừa xa lạ, ngọt ngào mà lại tàn nhãn dội thẳng vào mặt cô.

 

Chính nơi này, cô đã trải qua những đêm ngọt ngào tốt đẹp nhất, ăn món cơm đậu đũa xào thịt chua ngon nhất thế giới, còn có người cô từng nghĩ rằng yêu cô nhất.

 

Viền mắt có chút chua xót.

 

Phó Mặc Tranh hít một hơi thật sâu, đỡ Lâm Bạc Thâm vào cửa.

 

Lâm Bạc Thâm khoát tay ra phía sau đóng cửa lại.

 

Đóng cửa lại, đây chính là thế giới của hai người bọn họ, không có.

 

kẻ nào đợi chờ.

 

Phó Mặc Tranh đỡ anh đến ngồi trên ghế salon, mặc dù Lâm Bạc Thâm gầy nhưng vóc dáng cao như vậy nên đối với Phó Mặc Tranh lại rất nặng. Lúc đỡ anh đến ghế salon, người đàn ông không buông tay.

 

đang ôm hông cô ra, hai người cũng ngã lên ghế salon mềm mại.

 

Phó Mặc Tranh năm trên ngực của anh, Lâm Bạc Thâm hầu như không hề phản ứng gì. Vươn hai cánh tay giống như đang ôm gối đầu vậy, ấn cô vào trong lòng mình.

 

Cô bị ép tựa trên lồng ngực của anh.

 

Lỗ tai cô dán vào vị trí trái tim của anh, nếu cẩn thận nghe có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đang đập mạnh mẽ của anh.

 

Cả thế giới đều im lặng, bên tai chỉ có tiếng hít thở lộn xộn của anh cùng tiếng nhịp tim đập.

 

“Lâm Bạc Thâm?”

 

Đối phương không có phản ứng gì.

 

Phó Tranh động đậy hai tay muốn đứng lên từ trong ngực anh nhưng lại bị ấn xuống.

 

Một người uống say có vẻ như không thoải mái nhíu mày nói: “Đừng nhúc nhích”

 

Sau một lát, dường như anh đã ngủ thật rồi. Phó Mặc Tranh đem cánh tay của anh để sang một bên, trượt từ trong ngực anh ra ngoài, đứng bên ghế salon nhìn khắp phòng.

 

Bày biện, trang trí, tất cả đều không hề thay đổi. Cho dù là bồn hoa trong góc giống như vẫn luôn có ở đó.

 

Cô không tự chủ được đi khắp nơi trong nhà, mỗi một góc đều khơi gợi lại kí ức bảy năm trước.

 

Phòng bếp kiểu mở, giường như cô có thể trông thấy chính bọn họ đang đùa giốn. Cô luôn chui vào trong ngực anh không cho anh yên ổn nấu cơm.

 

Trong tủ kính còn bày tấm ảnh chụp chung của bọn họ ở núi Phổ La.

 

Khi đó, cô tựa trong ngực anh cười rất ngọt ngào.

 

Trong phòng sách, lúc anh đang làm việc thì cô lại giống như đứa trẻ ngồi trên đùi anh làm ảnh hưởng đến anh làm việc.

 

Còn nhớ có một lần, anh ôm cô ngồi xử lý tài liệu, hai chân của cô cứ lắc lư không ngờ lại làm cho máy chủ của anh bị ngắt điện, khiến cho tài liệu đã làm xong chưa kịp lưu lại mất hết sạch.

 

Khi đó anh rất tức giận! Nghiêm mặt một lúc lâu, cô thành khẩn xin lỗi mãi anh cũng không thèm để ý đến cô.

 

Lúc đó cô còn trẻ luôn bốc đồng và dễ mất bình tĩnh nên hất tay anh ra, mang dép chạy ra ngoài.

 

Cô ngồi trong cửa hàng tiện lợi 24h ở tầng dưới chờ Lâm Bạc Thâm đến tìm cô. Kết quả là đợi từ chiều đến lúc bầu trời tối đen anh cũng không xuống tầng dưới tìm cô, cô tức giận muốn khóc lại còn đói nữa.

 

Mua một cốc mì đơn giản, ngồi trong cửa hàng tiện lợi 24h vừa ăn mì ăn liền vừa đợi Lâm Bạc Thâm xuất sẽ hiện bên ngoài cửa sổ.

 

Mãi đến chín giờ tối Lâm Bạc Thâm mới xuất hiện. Lúc anh đi đến trước mặt cô khuôn mặt còn lạnh hơn băng.

 

Anh dùng giọng điệu lạnh nhạt nói với cô: “Bỏ nhà đi chơi vui lắm sao?”