Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1191




Chương 1191:

 

Lâm Bạc Thâm đỡ Thịnh Hoài Nam đi nhà vệ sinh.

 

Triệu Hà An uống hơi nhiều, gác tay lên vai Phó Mặc Tranh, thở dài nói: “Tranh Tranh, anh thật không hiểu tại sao em đã đuổi theo đến thành phố S rồi nhưng cuối cùng vẫn chia tay với lão Lâm. Hai người rất xứng đôi, quá đáng tiếc!”

 

Phó Mặc Tranh nghe không hiểu: “Thành phố S? Anh Triệu, ý anh là sao, em nghe không hiểu?”

 

“Hả? Lúc đó không phải em nhờ người bạn cùng phòng tên là gì nhỉ, hình như họ Chu thì phải… Tên là Chu Tiểu Ninh đúng không? Cô ta gọi điện thoại cho anh hỏi lão Lâm đi đâu, anh liền đem số phòng mà lão.

 

Lâm đi công tác ở thành phố S nói cho cô ta biết. Vậy rốt cuộc em có đi thành phố S tìm lão Lâm không?”

 

Mắt Phó Mặc Tranh run lên: “Ý của anh là Chu Tiểu Ninh lấy danh nghĩa của em hỏi anh địa chỉ khách sạn của Lâm Bạc Thâm sao?”

 

“Đúng thế, em không biết sao? Sau khi lão Lâm từ thành phố S về thì hai người hoàn toàn chia tay nên anh không dám nhắc lại nữa, sợ làm cậu ấy đau lòng. Hơn nữa đó cũng là chuyện tình cảm của hai người, anh cũng không tiện can thiệp, bây giờ thỉnh thoảng nghĩ lại vẫn thấy đáng tiếc. Tranh Tranh, lão Lâm đúng là mù mắt mà, thích một người đâu dễ dàng thay đổi được. Em không muốn suy nghĩ lại sao?”

 

Phó Mặc Tranh ngồi một góc, nuốt nước bọt, bên dưới bàn hai tay dần dần lạnh đi.

 

Cho nên, bảy năm trước Chu Tiểu Ninh đã lợi dụng tên tuổi của cô dò la được địa chỉ khách sạn ở thành phố S chỗ Lâm Bạc Thâm ở nên tự mình mò đến…

 

Nhất thời trong lòng cô ngổn ngang cảm xúc, không biết chua xót hay đau đớn.

 

Chẳng mấy chốc Diệp Duy đã thanh toán xong, Lâm Bạc Thâm cũng đỡ Thịnh Hoài Nam từ nhà vệ sinh trở về.

 

Duy đỡ Thịnh Hoài Nam, mắng một câu: “Sao lại uống nhiều như thế chứ, mẹ kiếp, khóa quần cũng là lão Lâm kéo cho anh đúng không?”

 

Khóe miệng Thịnh Hoài Nam giật giật: “Anh làm gì vô dụng đến mức đó chứ?”

 

Phó Mặc Tranh ngồi ở vị trí cũ, không hề nghe thấy tiếng nói chuyện bên này, tự mình chìm đắm hồi lâu.

 

Mãi đến lúc Lâm Bạc Thâm cúi người, đôi môi mỏng mang theo hương rượu thoang thoảng ghé sát lại, nói: “Mặc Mặc, chúng ta phải đi rồi”

 

Phó Mặc Tranh chợt đứng lên, nhìn chằm chằm Lâm Bạc Thâm.

 

Trong chớp mắt khiến Lâm Bạc Thâm bị sốc.

 

Nói đúng hơn là làm Lâm Bạc Thâm giật mình.

 

Cô đứng dậy quá gần, chút nữa thì đụng trúng Lâm Bạc Thâm.

 

Lâm Bạc Thâm thấy cô có chút khác thường, cứ tưởng có vấn đề gì nên rất lo lắng, nhíu mày hỏi: “Em sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái à?”

 

Phó Mặc Tranh nhìn anh một lúc, cuối cùng chỉ lắc đầu, “Không có gì, đi thôi!”

 

Cho dù chỉ là hiểu lầm nhưng liên tiếp nhìn thấy cũng là thật, đứa bé không còn cũng là thật.

 

Loại chuyện rối rắm này đối với cô mà nói đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

 

Bởi vì mặc kệ những chuyện kia có là thật hay không đi chăng nữa nhưng chuyện đứa bé không còn chính là sự thật.

 

Ra ngoài phố.

 

Thịnh Hoài Nam giống chết, dựa hết lên người Diệp Duy, say ngất ngưởng nói với bọn họ: “Cái đó, tớ say rồi, thấy không khỏe lắm, tớ và Diệp Duy về trước. Còn nữa, Tranh Tranh, làm phiền em đưa Triệu Hà An và lão Lâm về nhé!”

 

Phó Mặc Tranh không suy nghĩ gì liền gật đầu luôn nói: “Vâng!”

 

Sau khi đợi Thịnh Hoài Nam và Diệp Duy đi rồi, Phó Mặc Tranh lái xe, Triệu Hà An ngồi phía sau, Lâm Bạc Thâm ngồi ở ghế phụ cạnh ghế tài xế.

 

Đây là xe của Lâm Bạc Thâm, Phó Mặc Tranh chưa bao giờ lái nên thao tác có chút không được quen tay lắm.

 

Lâm Bạc Thâm đưa cánh tay thon dài sang, kiên trì hướng dẫn cô.

 

Sau khi Phó Mặc Tranh lái xe lên đường, Lâm Bạc Thâm ngồi tựa trên ghế, ánh mắt luôn nhìn cô.

 

Lúc cô lái xe trông rất nghiêm túc, giống như kỹ thuật không được.

 

tốt lắm.