Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1189




Chương 1189:

 

Lâm Bạc Thâm và Phó Mặc Tranh đã chia tay bảy năm rồi nhưng chuyện gì cũng hướng về phía cô ta.

 

Bây giờ, Lâm Bạc Thâm rất có địa vị, cho dù so sánh như thế nào đi nữa thì tên Ngụy Khiêm này cũng không sánh bằng anh được.

 

Cô ta đã hai mươi lăm tuổi, chẳng mấy chốc đã sắp đến tuổi kết hôn.

 

Cô ta không thể ngồi yên chờ chết được, cô ta phải tranh thủ lúc mình còn trẻ gả vào nhà giàu, đó mới là kết quả tuyệt nhất.

 

Buổi trưa, Thịnh Hoài Nam chiêu đãi.

 

Địa điểm được quyết định là một phòng VỊP lớn ở khách sạn Quân Duyệt.

 

Diệp Duy thật thà nói: “Chúng ta chỉ là mấy người bạn cũ, sao không tìm đại một quán ven đường nào đó. Đồ ăn ở đây cũng không có món nào ngon cả”

 

Triệu Hà An chế nhạo nói: “Anh nói này bạn học Diệp, em vẫn chưa gả cho Thịnh Hoài Nam của bọn anh đâu, chưa gì đã thay đổi cách để tiết kiệm thay cho cậu ấy rồi, chuyện này có thật sự thích hợp không?”

 

Diệp Duy: “Oan cho em quá, em chỉ thật sự cảm thấy quán ăn ven đường chỗ phải xếp hàng dài để món cá nấu chua, ít ra ăn còn có hương vị, ngon hơn ăn tôm hùm Úc ở chỗ này mài”

 

Triệu Hà An nói: “Cái này cũng đúng, chúng ta có thể ăn chút đồ nướng hoặc uống chút rượu ở quán ven đường”

 

Thịnh Hoài Nam nói: “Lão Lâm, Tranh Tranh, hai người muốn ăn ở đâu?”

 

Phó Mặc Tranh nói: “Có vẻ món cá nấu chua quán ven đường rất thơm”

 

Lâm Bạc Thâm cười nhẹ, đồng ý với ý kiến của bà Lâm tương lai: “Tớ sao cũng được”

 

Thịnh Hoài Nam nói: “Nếu mọi người đều muốn ăn cá nấu chua thì chúng ta đi xếp hàng”

 

Sau đó cả đám người kéo nhau tìm đến quán ăn ven đường khá nổi tiếng ở Đế Đô.

 

May mắn vẫn còn một bàn cuối cùng bị Thịnh Hoài Nam đặt được.

 

Phòng của quán ăn ven đường rất nhỏ, bàn tròn không lớn lắm, năm người ngồi một bàn so với ngồi bàn lớn trong phòng ăn xa hoa có vẻ tình cảm hơn.

 

Thịnh Hoài Nam sau khi chỉ vài món ăn thì đem thực đơn đưa cho.

 

những người khác: “Mọi người muốn ăn gì cứ gọi, đừng khách sáo”

 

Diệp Duy và Phó Mặc Tranh cùng xem tờ thực đơn, gọi mấy món ăn vặt với mấy món nướng.

 

Lâm Bạc Thâm gọi mấy món thịt kho tôm, ớt xanh xào khoai tây sợi, canh trứng gà cà chua.

 

Triệu Hà An hết sức kinh ngạc: “Lão Lâm, ở nhà cậu cũng ăn món này rồi sao đến quán ăn cũng ăn tiếp vậy, cậu không ngán sao?”

 

Lâm Bạc Thâm bình tính nói: “Trước đây quen ăn một mình, cô thích ăn những món này cho nên tớ cũng ăn nhiều hơn”

 

Phó Mặc Tranh ngồi bên cạnh hơi cụp mắt xuống, im lặng giả vờ như đã chết.

 

Ánh mắt sâu xa của Thịnh Hoài Nam dò xét hai người, nói: “Tớ nói này, lão Lâm, Tranh Tranh. Đã bảy năm rồi, chúng ta dù sao cũng là bạn cũ, hôm nay hãy nâng ly chúc mừng cho sự đoàn tụ nào!”

 

Lúc sau, món ăn được bưng lên, nhân viên phục vụ mang lên mấy.

 

chai rượu.

 

Triệu Hà An là một người biết khuấy động không khí, càng biết nhìn ánh mắt đang ra hiệu của Thịnh Hoài Nam.

 

Triệu Hà An mở chai rượu, rót cho mỗi người một chén, giơ chén rượu đứng lên nói: “Nào, bảy năm không gặp, vì sự đoàn tụ của chúng ta hôm nay, cạn chén!”

 

Những người còn lại đều cầm chén đứng lên, không làm trái ý anh.

 

Tuy nhiên lúc Phó Mặc Tranh muốn uống rượu thì Lâm Bạc Thâm lại lấy chén rượu trong tay cô đi, nói: “Tửu lượng của em không tốt, uống nước trái cây đi”

 

Cô đang uống thuốc điều trị trầm cảm nên uống rượu đối với cơ thể không tốt lắm.

 

Phó Mặc Tranh hơi nhíu mày, nhưng quả thật cô cũng không thích đồ uống có cồn.

 

Triệu Hà An và Thịnh Hoài Nam cũng không phải là người thích uống rượu.