Chương 1185:
Phó Mặc Tranh cười nhạt nói: “Được”
Lúc Phó Mặc Tranh vừa đi thì Chu Tiểu Ninh đã đuổi theo.
Đi đến bóng cây ven đường, hầu như bên này không còn ai cả.
“Phó Mặc Tranh, chờ một chút.”
Phó Mặc Tranh quay người lại nhìn Chu Tiểu Ninh đang bước đến từ đăng sau.
“Cô có chuyện gì không?”
Chu Tiểu Ninh đứng vững ở trước mặt cô ấy hỏi: “Tại sao khi nấy cô vẫn luôn không thèm để ý đến tôi?”
Phó Mặc Tranh cười yếu ớt: “Tại sao tôi phải để ý tới một người từng tổn thương tôi chứ?”
Sắc mặt Chu Tiểu Ninh trắng nhợt có chút chột dạ nói: “Chuyện lúc trước không phải tôi cố ý, là do cô đập điện thoại di động của tôi nên tôi mới Cô ấy không muốn nghe những lời giải thích này, cô ấy chỉ cảm thấy phiền nên đã trực tiếp cắt ngang lời Chu Tiểu Ninh nói: “Nếu như không phải cô đê tiện thì tôi sẽ đập điện thoại của cô à?”
Phó Tranh sinh ra ở gia đình giàu có, vì thế giáo dưỡng từ nhỏ đến lớn rất tốt, rất ít khi cô ấy dùng từ ngữ hà khắc nói với một cô gái.
Nhưng dùng hai chữ “Đê tiện” này với Chu Tiểu Ninh thì cô ấy không cảm thấy có gì không đúng.
Chu Tiểu Ninh bị nói đê tiện như giẫm vào bãi mìn, thái độ cô ấy lập tức đảo ngược, từ chột dạ trở nên khí thế hùng hồn.
“Phó Mặc Tranh, cô nói ai không biết tự trọng?”
“Cô đó.”
“Cô đừng tưởng rằng trong nhà cô có tiền thì có thể tùy tiện sỉ nhục.
người khác.”
Phó Mặc Tranh vẫn nhàn nhạt: “Tôi chỉ nói sự thật, tôi không sỉ nhục cô”
Chu Tiểu Ninh tức đến toàn thân phát run: “Dáng vẻ của cô luôn thanh cao, cô cho rằng trên thế giới này chỉ mình cô không nhiễm bùn dơ sao?”
“Tôi thanh cao cũng không liên quan gì đến cô, bởi vì tôi thanh cao nên tôi sẽ không làm tổn thương người khác, tôi cũng sẽ không khiến người khác khó xử. Nhưng cô thật đê tiện, cô đã làm tổn thương người khác, cho nên chuyện của cô không liên quan gì đến tôi và tôi có thể lựa chọn không để ý đến cô.
Vứt nói xong lời này thì Phó Mặc Tranh đã quay người muốn đi, nhưng Chu Tiểu Ninh kéo tay cô ấy lại.
“Có phải cô định kiện tôi không?”
Ánh mắt Phó Mặc Tranh nhàn nhạt nhìn cô ấy, đáy mắt cô ấy có vẻ khiếp sợ, biết lỗi sai nhưng không có ý hối cải.
Phó Mặc Tranh lạnh lùng hất cổ tay ra nói: “Tôi muốn kiện cô hay không thì đó là chuyện của tôi, dù cho phải thông báo với cô thì cũng không phải là do tôi thông báo, mà là tòa án truyền lệnh gọi.”
“Cô không được kiện tôi. Là do tôi không cẩn thận, không phải tôi cố ý”
Phó Mặc Tranh không còn kiên nhãn nói: “Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cô”
Chu Tiểu Ninh thấy mình nhẫn nhịn thì cô ấy cũng không thèm cho.
mặt mũi, ngược lại chó cùng rứt giậu đưa tay muốn đánh lên mặt Phó Mặc Tranh.
Phó Mặc Tranh chặn tay của cô ấy rồi lạnh lùng bỏ xuống, sau đó bàn tay hung hăng tát mấy cái lên mặt cô ấy.
Chu Tiểu Ninh bụm mặt tỏ vẻ ngạc nhiên và phẫn nộ nhìn cô ấy nói: “Thế mà cô còn dám đánh tôi!”
Cô ấy đã không còn là Chu Tiểu Ninh bảy năm trước rồi, cho nên cô ấy không thể mặc cho ai cũng có thể bắt nạt mình.
Phó Mặc Tranh đánh người rất thong dong, cô ấy gắn từng chữ nói: “Bảy năm trước tôi dám tát cô, bảy năm sau tôi vẫn dám tát cô như cũ.
Trước khi tôi tìm cô thì tốt nhất cô đừng đến trêu chọc tôi. Bởi vì tôi không biết tôi có thể không nhịn được mà tìm cô tính sổ không đó”