Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1166




Chương 1166:

 

“Tranh Tranh, lần này lãnh đạo của công ty thực sự muốn sa thải em. Ba trăm sáu mươi ngày trong một năm của chị, nhận dự án ít hơn người khác rất nhiều. Bây giờ chị trở về nước, lại trực tiếp chuyển sang trạng thái đình công, nếu chị cứ tiếp tục như vậy thì công ty không chỉ trách tội em, mà còn có thể đóng băng tất cả hoạt động của chị.”

 

Phó Mặc Tranh biết Ngô Vi cảm thấy khó xử khi bị kẹp ở giữa, Ngô Vi với tư cách là trợ lý và người đại diện của cô ấy, Ngô Vi một mực.

 

muốn lo cho một người không có ý chí cầu tiến như cô ấy và công ty được trọn vẹn, Ngô Vi không hề sai, chỉ là bất đồng quan điểm.

 

Phó Mặc Tranh nói: “Được rồi, lần này em nhận dự án gì, chị sẽ đồng ý hết”

 

Quả thật, cô ấy đã lâu không tham gia sự kiện nào, những ngày gần đây cô ấy đã chểnh mảng ngay cả khi tập đàn piano.

 

Ngô Vĩ nói: “Chị cương quyết muốn về nước, công ty quyết định để chị phát triển nhiều lĩnh vực, điều kiện của chị tốt như thế, không phát triển nhiều lĩnh vực thì thực sự rất đáng tiếc. Cho nên em giúp chị nhận một chương trình tạp kỹ khá có tiếng ở trong nước, chị xuất hiện, thử tham gia một chút.”

 

“Là chương trình tạp kỹ gì?”

 

“Là chương trình “Nhanh chóng chạy trốn”, chị nên biết, chương trình tạp kỹ này ở trong nước nổi tiếng như thế nào, có thể chị sẽ bởi vì tham gia chương trình này mà thoáng cái trở sao hạng một hạng hai ở trong nước cũng không có gì lạ”

 

Phó Mặc Tranh không nói gì thêm, cô ấy biết mình đã ký hợp đồng rồi, nói: “Chị biết rồi, chị sẽ đi, nhưng Ngô Vi à, em dùng danh nghĩa của công ty tiến hành ký hợp đồng mà không cho chị biết hay chào hỏi chị, chị mong muốn đây là một lần cuối cùng”

 

Ngô Vi hơi chột dạ, dù sao chuyện này cô ấy thật sự giấu diếm: “Được rồi. Nhưng Tranh Tranh, cũng do em sợ chị không muối, hiện tại nếu như sớm ký hợp đồng, một chương trình tốt như vậy, sớm đã bị những ngôi sao có nhiều fan đoạt đi rồi.”

 

Phó Mặc Tranh không muốn nghe cô ấy nói nhiều lý luận trống rỗng như vậy, nói: “Chị cúp máy đây. Em cứ gửi sắp xếp cụ thể của công việc qua email cho chị Ngô Vi thở dài: chuẩn bị đi làm”

 

‘Được rồi, chị nghỉ ngơi thật tốt, bồi dưỡng tinh thần, Phó Mặc Tranh nhận được email, cô ấy mở ra và nhìn lướt qua, không thể tin được ngày mai là phải ghi hình rồi.

 

Nói cách khác, cái hợp đồng này đã được chốt cách đây ít nhất một tuần.

 

Ngô Vi quả nhiên là ép buộc người ta làm việc mà người đó không có khả năng.

 

Cho dù hiện tại cô ấy muốn chấm dứt hợp đồng, cũng không có.

 

cách nào đưa ra lý do đầy đủ, bởi vì cô ấy đã đặt một chân vào cửa rồi.

 

Phó Mặc Tranh lười suy nghĩ những chuyện kia, khép máy vi tính xách tay lại, leo lên trên giường, vuốt ve Xương Sườn.

 

“Ngày mai mẹ phải đi làm rồi, vậy thì mẹ trả con lại cho bố của con nha, được không?”

 

“Meo meo.”

 

“Lát nữa mẹ cho con vào thùng và tìm người chuyển phát nhanh đưa con tới đó, con ngoan ngoãn, đừng lộn xộn, sẽ nhanh chóng đến nhà thôi.”

 

“Meo meo.”

 

Xương Sườn trừng mắt nhìn cô ấy, giống như đang nói: Mẹ ruột thật là tàn nhãn, vì sao không tự mình đưa con về nhà.

 

Phó Mặc Tranh sờ sờ bộ lông mềm mại của Xương Sườn, nói: “Mẹ không muốn gặp anh ấy quá nhiều, không tốt lắm, mẹ cũng không phải rất muốn gặp anh ấy, con chịu thiệt một chút có được hay không?”

 

“Meo meo.”

 

Trong chốc lát, Phó Mặc Tranh gọi điện thoại cho một công ty chuyển phát nhanh chuyên vận chuyển thú cưng, gửi Xương Sườn trở về nhà.

 

Khi Lâm Bạc Thâm nhận được điện thoại của đơn vị vận chuyển thì anh ấy mở cửa ra để nhận mèo.

 

Người vận chuyển đưa một hộp giấy được thông khí cho anh ấy, nói: “Chào anh, đây là con mèo của anh, mong anh ký nhận một chút”

 

Sau khi Lâm Bạc Thâm mở hộp giấy ra, đã nhìn thấy Xương Sườn giống như một vị thái hậu già, ngoan ngoãn ngồi xổm trong hộp giấy, trừng mắt nhìn về phía anh ấy.

 

Lâm Bạc Thâm ôm lấy Xương Sườn từ trong hộp giấy ra: “Mẹ của con đâu?”

 

“Meo meo.”

 

Xương Sườn bị oan: Mẹ không chịu thì con có thể làm gì được.