Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1143




CHương 1143:

 

Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, đã một giờ sáng.

 

Ngày hôm sau tỉnh lại muộn, ngủ đến lúc mặt trời lên cao ba sào, bị điện thoại của trợ lý Ngô Vi đánh thức.

 

“Này, Vi Vi, có chuyện gì vậy?”

 

Ngô Vĩ: “Tranh Tranh, tối thứ Sáu tuần này có một dạ tiệc từ thiện mời chị tham gia, có thể chị phải chơi piano. Em đã đồng ý thay cho chị.

 

Lúc đấy chị không bận gì chứ”

 

Phó Mặc Tranh nói: “Chẳng phải em đã đồng thay cho chị rồi sao, chị dù bận cũng phải hóa không bận thôi.”

 

Ngô Vĩ than thở bên kia điện thoại: “Cô chủ của em ơi, em biết chị không thiếu tiền, nhưng tốt xấu gì cũng phải có chút lòng cầu tiến chứ.

 

Chúng ta vừa trở về Trung Quốc, cần phải tiếp xúc nhiều, mấy hoạt động xã giao bình thường không cần thiết, em đều gạt qua giúp chị. Tập đoàn Hoàn Cầu bên kia đã ra tử lệnh rồi. Mối nhỏ chị còn không chăm chỉ, phía trên không dám mắng chị, trái lại chỉ mỗi em nghe mắng.”

 

Đây không phải là lần đầu tiên Ngô Vi phàn nàn, Phó “Được rồi, tiểu thư Vi Vi, chị biết rồi, chị nhất định sẽ đi”

 

“Thế mới được chứ. Trong số những nghệ sĩ ở Hoàn Cầu suốt mấy năm qua mà em đi theo, chỉ có chị là lười biếng. Nếu chị muốn vươn lên, công việc đã cầm đến nhũn tay rồi”

 

ặc Tranh hiểu.

 

Phó Mặc Tranh nghe người đại diện nói chuyện, dí tay vào lỗ tai.

 

Ngô Vi lại nói: “Mà này, mấy chuyện em đề cập trước đây, chị suy tính thế nào? Ý của tập đoàn là chị có thể phát triển ở nhiều lĩnh vực.

 

Với điều kiện của chị, gia nhập làng giải trí, mọi việc nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió.

 

“Vi Vi, không phải chị đã nói rồi sao, chị không muốn vào làng giải trí, chị chỉ muốn tập trung chơi piano thôi”

 

“Nghệ sĩ dương cầm trong nước có ai không tiến vào giới giải trí, nếu tiến vào giới giải trí thù lao của chị sẽ còn nhiều hơn bây giờ”

 

Phó Mặc Tranh không muốn tiếp cùng cô ta nói về những thứ này, vì vậy cô cúp điện thoại, luôn làm theo ý mình.

 

Ngô Vi không có biện pháp nào bắt được cô.

 

Phó Mặc Tranh nhớ, hợp đồng của cô với Hoàn Cầu còn một năm nữa. Sau một năm, cô quyết định không gia hạn hợp đồng nữa.

 

Tập đoàn đã sắp xếp quá nhiều lịch trình, trạng thái hiện tại của cô ấy không phù hợp để nhận quá nhiều công việc, sẽ cái mất nhiều hơn cái được.

 

Ngay sau đó, Ngô Vi đã gửi địa chỉ dạ tiệc từ thiện tối thứ Sáu tới điện thoại di động của cô. Kèm theo tin nhắn còn có thỉnh cầu đáng thương của Ngô Vi.

 

“Làm ơn, làm ơn, chị phải đến đó.”

 

Cô nhớ đến dạ tiệc từ thiện mà Diệp Duy đã nói với cô ngày hôm qua, hình như cùng là một…

 

Chiều thứ sáu, Phó Hàn Tranh đưa cho Phó Mặc Tranh một chiếc chìa khóa xe.

 

Phó Hàn Tranh nói: “Hiện tại con đã trở về Trung Quốc, không có xe hơi bất tiện. Con lại không thích tài xế ở nhà luôn theo sát mình. Đây là xe trong ga ra. Con cầm đi mà lái. Xe này mới, bố mới lái có hai lần”

 

Đó là một chiếc xe thể thao Porsche 911 màu đỏ.

 

Phó Mặc Hằng chạy tới, xem qua chìa khóa xe, khinh thường: “Bố, xe ngon vậy lại để bà chị mù đường của con lái, thế có ổn không?”

 

Phó Hàn Tranh lạnh lùng nhìn con trai mình: “Bây giờ đã có dẫn đường, chị gái con sao có thể mù đường được”

 

Phó Mặc Tranh: …

 

Có dẫn đường có khi cô vẫn có thể lá sai chỗ, hơn nữa kỹ thuật lùi xe không tốt lắm.

 

Phó Mặc Hằng nhướng mày nói: “Bố, cho con mượn chiếc Maserati trong gara của bố đi vài ngày được không?”

 

Phó Hàn Tranh nhìn liếc cậu ấy một cái, sau đó lấy chìa khóa xe trong két ra, ném chìa khóa xe cho cậu, trầm giọng nói: “Đi cho cẩn thận. Bố rất thích chiếc xe đó. Con mà làm xước xát chỗ nào thì tự đi bảo dưỡng rồi trả lại cho bố”