Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1141




Chương 1141:

 

Phó Mặc Tranh trông dáng vẻ tràn đầy sức sống của cô ấy, mắt lại cay cay: “Tớ không cố ý mà, chỉ là tớ nghĩ gọi điện thoại cũng chẳng biết nên nói gì mà thôi. Mà giờ cậu cũng có chồng chưa cưới rồi, tớ cứ gọi điện thoại làm phiền cậu cũng không ổn lắm”

 

Diệp Duy trừng mắt nhìn cô: “Gì mà làm phiền cơ, cậu có còn coi tớ là bạn thân nhất của cậu không thế hả? Dù tớ có kết hôn với Thịnh Hoài Nam thì cậu vẫn phải gọi điện thoại hoặc để tớ gọi cho cậu chứ! Anh ấy có quan trọng bằng cậu đâu! Đàn ông như quần áo! Chị em mới là tay chân!”

 

Phó Mặc Tranh bị chọc cười: “Nếu để bạn học Thịnh biết cậu nói vậy liệu còn bằng lòng kết hôn với cậu không?”

 

Diệp Duy nhăn trán, hung hăng đáp: “Anh ấy dám à? Hừ, anh ấy mà không kết hôn với tớ thì tớ sẽ chạy đi tìm mùa xuân thứ hai nhé!”

 

Thấy bộ dạng chẳng nể nang ai của cô ấy, Phó Mặc Tranh hiểu tình cảm mấy năm nay của cô ấy với Thịnh Hoài Nam chắc chắn rất bền chặt.

 

Từng đó là đủ rồi.

 

Ít nhất hai người họ cũng đã được viên mãn.

 

Diệp Duy khoác vai cô, hất cằm nói: “Đi thôi, người chị em này dẫn cậu đi ăn lẩu”

 

Phó Mặc Tranh đùa nghịch hỏi: “Cậu mời tớ à?”

 

“Đúng rồi, phải mời cậu một bữa to! Chúng ta đi quẹt thẻ của Thịnh Hoài Nam!”

 

Phó Mặc Tranh: “Không biết còn tưởng cậu đến để đòi nợ bạn học Thịnh ấy chứ”

 

“Xùy, gần đây tên đó ở Đế Đô mà ba ngày không gọi cho tớ rồi, chẳng biết đang tính làm trò gì, tớ không tước bỏ cái vị trí chồng chưa cưới của anh ấy đã là quá nhẹ tay rồi”

 

Phó Mặc Tranh bật cười, trông thấy Diệp Duy hạnh phúc như vậy cô cũng thấy vui vẻ.

 

Đến quán lẩu, Diệp Duy gọi một bàn đầy thức ăn, nấm kim châm, đậu phụ, dạ dày, thịt trâu cuộn, lưỡi vịt, ruột vịt, khoai môn…

 

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả, ăn xong đã là hai giờ chiều.

 

Diệp Duy cười híp mắt nhìn cô, trêu đùa: “Tiểu Tranh Tử, thành thật khai báo đi, có phải lúc ở Mỹ cậu đã có bạn trai rồi hay không?”

 

Phó Mặc Tranh thả lỏng tay: “Bạn học Diệp, cậu nhìn dáng vẻ cô đơn lẻ bóng của tớ đi, có chỗ nào giống tìm được bạn trai ở Mỹ rồi hay không?”

 

“Haha” Diệp Duy bật cười: “Không sao, chị đây giới thiệu cho cậu một người!”

 

“Giờ tớ không có hứng yêu đương.” Cũng không muốn làm quen bạn mới.

 

Diệp Duy nhăn nhó nói: “Cậu xem cậu bây giờ đi, một không xã giao, hai không kết bạn, ngày nào cũng làm việc, cậu như thế sẽ lao lực mà chết đấy biết chưa? Tớ nhất định phải dẫn cậu đi Hải Bì”

 

“Đi đâu cơ?”

 

Diệp Duy rút một tấm danh thiếp từ trong túi xách ra đưa cho cô: è, tối thứ sáu này ở Bắc Thành có một đêm hội từ thiện, ông Phó nhà cậu chắc cũng phải tham gia đấy, cả ông bố tồi tệ của tớ cũng đi nữa.

 

Nghe nói người tham gia đều là con nhà danh giá, chắc cũng đều là bậc.

 

tinh anh cả, với cái mặt của cậu cứ qua đấy tùy ý nháy mắt vài cái kiểu gì cũng có cả đếm quỳ dưới chân”

 

Phó Mặc Tranh lườm cô ấy, nhét lại danh thiếp vào tay cô ấy: “Đêm hội từ thiện nhàm chán thế, tự cậu đi đi”

 

“Không được, cậu có phải chị em tốt của tớ không đấy, cậu phải đi với tớ! Tranh Tranh, cậu xem đi, giờ cậu cả ngày lẫn đêm đều không thấy bóng dáng, cậu như thế sao mà buông được?”

 

“Tớ đã buông rồi.” Phó Mặc Tranh vô thức trả lời.

 

Diệp Duy cắn môi, cuối cùng cũng nghiêm túc nói: “Nếu cậu quả thật đã buông rồi, thì lúc nãy tớ hỏi, sao cậu biết tớ đang nói đến ai chứ?”

 

“Tranh Tranh, kẻ đó không đáng đâu, cậu xứng đáng có người tốt hơn”

 

Phó Mặc Tranh cong môi, rũ mắt, bình thản nói: “Tớ không đợi anh ấy nữa rồi, thật đấy”

 

Chỉ là bây giờ cô không có hứng để yêu đương mà thôi.

 

“Anh ta cũng ở Mỹ, dễ dàng trà trộn vào như vậy mà có từng liên lạc với cậu chưa?” Câu hỏi của Diệp Duy đã gãi đúng chỗ ngứa.

 

Phó Mặc Tranh cũng không thể phủ nhận cô đã bị tổn thương. Cô cố gắng kéo đôi môi đã trắng nhợt của mình lên, nở nụ cười tỏ vẻ không để tâm đến: “Không có, chuyện của tớ với anh ấy như hạt vừng trần cùng hạt thóc thối, anh ấy cần gì liên lạc với tớ”