Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1140




CHương 1140:

 

“Hôm nay là ngày thứ hai ngàn năm trăm chín mươi mốt chia tay với anh ấy, tôi về nước rồi, về nhà rồi”

 

“Khi lần nữa thấy tin có liên quan đến anh ấy, tôi đã không còn khó chịu như trước nữa rồi, có thể bình tĩnh đối diện, sau đó không còn nghĩ ngợi nữa. Nhưng tôi vẫn cứ mất ngủ như trước”

 

“Giờ đã là đêm muộn rồi, tôi không ngủ nổi.”

 

“Có khoảng thời gian tôi dùng thuốc, cảm thấy cũng khá ổn, bác sĩ bảo tôi chỉ cần cứ duy trì như thế thì sẽ không tái phát nữa. Nhưng gần đây tôi chợt cảm thấy loại sa sút không ngăn nổi đó lại bắt đầu rồi.”

 

“Tuy nhiên tôi không muốn uống thuốc bởi uống thuốc rồi sẽ khiến tôi phản ứng chậm lại hơn so với lúc bình thường, sẽ không thể chơi đàn dương cầm cho thật hay nữa”

 

“Chuyện tôi uống thuốc trầm cảm, tôi không nói với người nhà bởi sợ họ sẽ lo lắng”

 

Tự nói cho mình nghe.

 

Đây là video thứ một nghìn năm trăm cô đã quay trong bảy năm qua.

 

Trung bình mỗi tuần cô sẽ quay bốn năm lần, chỉ cần mất ngủ sẽ lại quay.

 

Trong suốt hơn hai nghìn ngày đó, số lần cô ngủ an giấc ít đến thảm thương.

 

Chuyện Phó Mặc Tranh bí mật về nước chẳng biết bị phía nhà đài nào tiết lộ.

 

Ngày thứ hai đã vượt lên hotsearch.

 

“Nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng quốc tế Momo âm thầm về nước.”

 

Giờ trên hotsearch đã thấy có người tung video lên.

 

Trong video, Phó Mặc Tranh đội chiếc mũ bóng chày đen, cúi đầu đơn độc đi trong sân bay, sau đó cùng một người đàn ông và một chàng trai lặng lẽ tiến vào trong xe thương vụ Maybach đen.

 

“Trời đất ơi, đại thần Momo về nước rồi.”

 

“Sinh ra trong gia đình nghệ thuật lại được học dương cầm chuyên nghiệp, Momo quả đúng là bậc đại thần trong mắt những học sinh học dương cầm chúng ta mà”

 

“Nghệ sĩ dương cầm có ảnh hưởng quốc tế ở nước ta rất ít,Momo cũng được xem là một trong số đó, trẻ tuổi mà thiên phú lại vượt trội.”

 

“Nhưng sao tôi lại nghe người ta bảo Momo đàn dương cầm bị sai nhỉ?”

 

“Thật ra ở ngoài có rất nhiều người suy đoán Momo vì phải dùng thuốc chữa trị bệnh trâm cảm mà ngón tay bị chậm lại đó.”

 

“Không phải chứ, nghệ sĩ dương cầm trẻ như thế mà mắc bệnh trầm cảm thật thì đáng tiếc quá”

 

Lâm Bạc Thâm đang ở trong nhà trọ Lục Thành ở Đế Đô chợt nhìn thấy hotsearch này, mắt bỗng lóe lên.

 

Cô về nước rồi, về Bắc Thành rồi.

 

Lâm Bạc Thâm vuốt ve chú mèo Xương Sườn đang ăn thức ăn bên cạnh, tay kia cầm điện thoại di động lên lướt qua một hàng dài số điện thoại.

 

“Hàn Thông, thông báo bộ phận hải ngoại tập đoàn chuyển bộ phận nghiệp vụ đến Bắc Thành”

 

Ý định muốn tiến vào quốc nội của tập đoàn MO không phải mới ngày một ngày hai mà đã được sắp xếp ổn thỏa rồi. Đế Đô và Bắc Thành lại là hai thành phố lớn trong nước, là trung tâm kinh tế hai đầu nam bắc nên việc điều bộ phận nghiệp vụ đến Bắc Thành và Đế Đô cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn.

 

Có điều ông chủ luôn suy nghĩ cẩn thận, làm việc nghiêm khắc và trầm ổn, sao lần này lại vội vã đưa ra quyết định đến thế?

 

Đối với việc làm ăn, Lâm Bạc Thâm đã ra lệnh thì Hàn Thông cũng không dám nói nhiều: “Vâng, ông chủ, vậy tôi sẽ đi thông báo ngay”

 

Sau khi Lâm Bạc Thâm cúp điện thoại lại tiếp tục vuốt ve Xương Sườn nằm cạnh nói: “Mày sắp gặp cô ấy rồi đó, có vui không?”

 

Xương Sườn: “Meol”

 

Ngày thứ hai sau khi Phó Mặc Tranh trở về Bắc Thành đã được Diệp Duy hẹn ra ngoài.

 

Vừa gặp nhau, Diệp Duy đã bắt đầu điên cuồng trách móc cô.

 

“Phó Mặc Tranh! Mấy năm nay cậu không cả gọi điện thoại cho tớ!

 

Cậu đúng là ác độc mài! Cậu có biết mấy năm nay tớ nhớ cậu đến nhường nào không, có phải cậu có bạn thân mới ở Mỹ rồi nên mới vứt bỏ tớ đúng không?”