Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1130




“Đi nước ngoài du học à… Ông cụ suy tư: “Con định đi nước ngoài du học sao?”

 

Phó Mặc Tranh gật đầu, nói: “Trước đây ở lại học tập trong nước cũng bởi vì không muốn rời xa ông nội, bố và mẹ, nhưng thật ra trong nước không có trường đào tạo âm nhạc nào tốt cả, mấy ngày hôm nay con đã suy nghĩ kỹ càng rồi, bố nói muốn chuyển trường cho con, hỏi con muốn vào trường nào học, con đã nói với bố là muốn vào trường thanh nhạc Curtis ở nước Mỹ học tập.”

 

“Nước Mỹ à, vậy xa lắm nhỉ?”

 

Ông cụ có chút không nố, ông luôn cưng chiều Tiểu Đường Đậu, nhưng lại không thể không ủng hộ quyết định của cháu gái.

 

“Tuy rằng đi nước ngoài học tập, lâu lắm sẽ không được gặp con, ông nội sẽ rất nhớ con, nhưng con còn trẻ lại thông minh như vậy, con cũng không thể cứ ngày ngày ở nhà bên cạnh ông nội như mấy hôm nay mãi thế được. Đường Đậu, con muốn là cái gì thì cứ đi đi, con vẫn còn nhỏ, còn đất trời bao la rộng lớn cần đi vẫy vùng”

 

“Con sẽ rất nhớ mọi người.”

 

Ông cụ vỗ nhẹ lưng cháu gái, an ủi: “Đời người chính là một quá trình không ngừng chia ly, đợi con sống đến cái tuổi này của ông nội rồi thì sẽ biết, cuộc đời này ngoại trừ những tháng ngày vui vẻ và tốt đẹp, những thứ khác đều là mây khói thoáng qua”

 

Phó Hàn Tranh giúp Phó Mặc Tranh giải quyết những thủ tục cần thiết có liên quan của trường học bên kia, lại mời thầy Toefl tới nhà dạy học cho Phó Mặc Tranh.

 

Cuối tháng Tư, Phó Mặc Tranh nhận được thư mời của trường thanh nhạc Curtis.

 

Mùa xuân năm nay, bởi vì có sự chuẩn bị đầy đủ nên trôi qua rất nhanh chóng.

 

Mùa hè năm đó, Phó Mặc Tranh chia tay với người nhà ở sân bay, chuẩn bị tới Philadelphia của nước Mỹ nhập học ở trường thanh nhạc Curtis.

 

Lúc chia tay ở sân bay, Mộ Vi Lan và Phó Mặc Tranh ôm nhau, bởi vì phải chia tay rất lâu nên bọn họ khóc rất nhiều.

 

Mộ Vi Lan dặn dò cô rất nhiều rất nhiều thế, nhưng cuối cùng vẫn không thể không để con gái lên máy bay.

 

Ngày hôm đó, người ra sân bay không chỉ có mỗi mình người nhà họ Phó, mà còn có Lâm Bạc Thâm vội vàng chạy tới sân bay Bắc Thành.

 

Thịnh Hoài Nam biết được tin tức Phó Mặc Tranh sắp đi từ chỗ của Diệp Duy, mà Lâm Bạc Thâm cũng biết được tin tức của cô từ chỗ của Thịnh Hoài Nam.

 

Vì thế nên anh biết, hôm nay là ngày cô bay.

 

Anh chạy về từ Đế Đô, mệt mỏi rã rời.

 

Nhưng từ trước tới nay số mệnh luôn bạc đãi anh, ngay cả một chút mong muốn được nhìn thấy cô của anh thôi mà cũng thể thực hiện được.

 

Mà cùng năm đó, Lâm Bạc Thâm lấy được vị trí đi du học đào tạo chuyên sâu, cũng bay tới nước Mỹ, học bằng Tiến sĩ ở đại học Harvard.

 

Thành phố anh đến là thành phố Cambridge ở bang Massachusetts, khá gần với Philadelphia.

 

Muôn núi ngàn sông, rồi cũng có lúc gặp lại.

 

Bảy năm sau, New York nước Mỹ.

 

Đây là một buổi hòa nhạc độc tấu đàn piano lưu diễn khắp thế giới.

 

Bên trong phòng hòa nhạc khổng lồ chật kín chỗ ngồi.

 

Dưới sân khấu khán thính giả im lặng, trên sân khấu vang lên một khúc nhạc piano cực kỳ hay.

 

Bên trong phòng hòa nhạc chỉ có một tia sáng chiếu rọi vào bóng người và chiếc đàn piano trên sân khấu.

 

Đôi bàn tay của cô gái trẻ từ tốn nhẹ nhàng lướt trên phím đàn, như cánh bướm bay lượn dập dờn, một bản nhạc “Dòng sông Danube xanh”

 

động lòng cất lên từ đầu ngón tay của cô.

 

Dưới sân khấu, ở chỗ ngồi của khách quý, có một người đàn phông châu Á cực kỳ điển trai lôi cuốn sự chú ý của mọi người.

 

Người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, ngũ quan đẹp đế vượt trội, quanh người tỏa ra khí thế thương nhân của người ngồi lâu trên cao, cô độc lạnh lẽo, không giận mà nghiêm, cũng đang nhìn về phía bóng người mảnh mai trên sân khấu này, trong lúc lơ đấng, nơi ánh mắt lạnh lếo kia ánh lên một tình yêu sâu đậm, dịu dàng và cách biệt.

 

Lâm Bạc Thâm ngồi dưới sân khấu, hay tay tùy ý khép lại đặt trên đầu gối, nghiêm túc chú ý lắng nghe buổi trình diễn piano này.