Lâm Bạc Thâm cầm lên một chai rượu chuẩn bị uống, Tăng Lê lại giơ tay giật lại, đập xuống nền nhà, bình rượu vỡ tan tành, rượu bên trong bắn ra tung tóe, mảnh vỡ thủy tinh văng lên xẹt qua gò má của Lâm Bạc Thâm, để lại một vết máu nho nhỏ.
Lâm Bạc Thâm không nói gì, ánh mắt đờ đẫn nhìn sàn nhà bừa bộn khắp nơi, bình tĩnh hờ hững nói: “Trước đây tôi cảm thấy, công việc và kiếm tiền là chuyện có ý nghĩa nhất trên đời này. Nhưng tôi phát hiện ra rằng sau khi mất đi cô ấy, những thứ này đều trở thành vô nghĩa”
Tăng Lê nhìn dáng vẻ hồn xiêu phách lạc của Lâm Bạc Thâm, trong lòng xót xa, nhưng ngoài miệng vẫn kiên quyết nói: “Nhưng anh đã chia tay với Phó Mặc Tranh rồi, anh muốn sống suốt đời trong nỗi đau khổ và sa sút tỉnh thần sau khi đã mất đi cô ấy hay sao? Nếu như anh thật sự không thể buông bỏ được cô ấy vậy đi tìm cô ấy đi”
Tìm cô? Anh còn can đảm và lý do gì để xuất hiện trước mặt cô nữa?
Anh đã làm tổn thương cô sâu sắc đến như vậy.
Những khi cô cần anh, anh không thể ở bên cô, còn khăng khăng chia tay với cô, gián tiếp hại cô sảy thai.
Lâm Bạc Thâm không thể nào tha thứ cho mình được.
Phó Hàn Tranh nói rất đúng, anh không cứng, từ lúc bắt đầu đã không xứng rồi.
Bố của anh từng bắt cóc Phó Mặc Tranh, mà anh cũng khốn nạn như bố của anh vậy.
Anh đốn mạt như vậy sao có thể xứng có được cô?
Tăng Lê ngồi xổm xuống, mắt nhìn chằm chằm vào anh: “Lâm Bạc Thâm, em không quan tâm bây giờ anh đau khổ tới mức nào. Nhưng anh phải biết là, anh khó khăn lắm, khó khăn lắm mới có thể có được những thứ như bây giờ. Anh cũng rất vất vả, rất vất vả mới thi đậu vào.
trường đại học Đế Đô. Anh không nên vì chuyện tình cảm mà lỡ mất Ộ tốt như vậy. Bố em đã nói rồi, hai vị trí đi đào tạo chuyên sâu ở nước Mỹ này vẫn còn trống, ông ấy rất coi trọng anh”
Tăng Lê móc tấm danh thiếp ra từ trong túi xách, đặt trên bàn trà trước mặt anh: “Đây là danh thiếp của bố em, nếu anh đã suy nghĩ rồi thì có thể liên lạc với ông ấy bất kỳ lúc nào. Có tốt nhất là anh nên nhanh chóng đưa ra câu trả lời. Bởi vì hai vị trí này có rất nhiều người mong muốn”
“Lâm Bạc Thâm, anh nên biết là cơ hội lần này quan trọng với anh tới mức nào, có thể nó sẽ thay đổi cả một đời của anh”
Cảm xúc của Phó Mặc Tranh dần dần bình thường trở lại.
Nhưng chuyện này cũng nhờ vào việc đánh đàn piano.
Mỗi khi cô đánh đàn piano, những rối ren và khổ sở trong lòng dường như sẽ tự động biến mất, chỉ có mỗi tiếng đàn piano thánh thót vang lên bên tai.
Những lúc đánh đàn thường là vào buổi sáng hoặc là buổi trưa.
Cuộc sống hằng ngày của Phó Mặc Tranh sau khi tạm nghỉ học đó chính là: đánh đàn piano, trồng hoa trồng cỏ với ông nộ Một tháng sau, tâm trạng của cô đã tốt hơn rất nhiều rồi, bắt đầu đăng vòng bạn bè.
Chụp một tấm ảnh cô và ông nội cùng nhau trồng hoa, trong ảnh hoa cỏ tốt tươi, khắp vườn là năng mai sáng ngời.
Phó Mặc Tranh đưa ảnh cho ông cụ Phó xem, ông cụ Phó đeo kính lão, cau mày cười nói: “Ôi, ông nội già quá, không ăn ảnh gì cả “Đâu có ạ, ông nội còn trẻ lắm, ông đã đồng ý với con phải sống đến trăm tuổi rồi đó”
“Sống đến trăm tuổi thì thành yêu quái già rồi. Có điều ông nội thật sự muốn sống đến ngày Tiểu Đường Đậu của chúng ta thật sự lớn rồi, sau đó đi lấy chồng, ông nội muốn thấy Tiểu Đường Đậu của chúng ta mặc váy cưới gả cho người đàn ông yêu con, sống một cuộc sống hạnh phúc. Khi đó ông nội cũng có thể nhắm mắt rồi”
Ông cụ Phó sờ sờ đầu cô cháu gái.
‘Vành mắt Phó Mặc Tranh xon xót, cười nói: “Thân thể ông nội khỏe.
như vậy, chắc chẳn có thể sống lâu”
“Cứ xem như nhìn Đường Đậu của chúng ta lớn lên thì ông nội cũng phải sống lâu một chút”
Hai ông cháu vui vẻ hòa thuận.
Phó Mặc Tranh vùi đầu vào lồng ngực ông cụ, có hơi nghẹn ngào.
Ông cụ Phó sửng sốt một chút, vuốt cái đầu nhỏ của cháu gái, hỏi: “Đường Đậu sao thế?”
“Ông nội, nếu con đi ra nước ngoài du học, con sẽ rất nhớ ông nội.
Chỉ có ông nội thương con nhất”