Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1127




Ý tá vừa điền bảng trực ban, vừa lắm miệng than thở một tiếng: “Haiz, cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy, nghe nói bố mẹ cô ấy còn là bạn tốt của đại cổ đông bệnh viện chúng tôi, lai lịch bất phàm, nhưng sao tuổi còn nhỏ đã mang thai rồi sảy thai cơ chứ, thật đáng tiếc”

 

Lâm Bạc Thâm nghe như dao khắc vào tim.

 

Lâm Bạc Thâm nắm chặt quyền, mặt không biểu cảm xoay người, rời khỏi phòng bệnh.

 

Khi vận mệnh tàn nhẫn với một người thì sẽ tàn nhẫn đến cùng, đến quyền lợi để anh nhìn cô một cái cũng bị tước mất.

 

Phó Mặc Tranh quay về Bắc Thành, tâm tình tốt hơn rất nhiều.

 

Đại khái là do đã cách xa nơi đau lòng đó, lại thêm trong nhà có ông nội cùng thằng quỷ gây sự Phó Mặc Hằng luôn giả vờ đùa cô vui.

 

Cô cảm nhận được, gần đây người nhà đều rất quan tâm cô, toàn bộ tâm tư đều đặt lên người cô, cô không dám không vui.

 

Nhưng cứ đến đêm, một mình ngủ trong chăn bông ấy, lại vẫn thấy vô cùng hụt hãng, kiểu hụt hãng ấy không phải do cô chủ động, mà giống như trong cơ thể đã thay đổi một cái gì đó, khiến cô trầm cảm sa sút.

 

Khi mới về nhà được vài ngày, Mộ Vi Lan không yên tâm để cô ngủ một mình, nên hai mẹ con đã ngủ cùng nhau.

 

Trong đêm, Mộ Vi Lan thường nghe thấy tiếng khóc nho nhỏ trong mơ của Đường Đậu, bà đưa tay xoa khuôn mặt nhỏ cùng nước mắt của cô, một mảng ẩm ướt lạnh lẽo.

 

Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan thương lượng, muốn mời bác sĩ tâm lí đến nhà, nhưng lại sợ Tiểu Đường Đậu nhạy cảm, nội tâm sẽ kháng cự điều trị tâm lí.

 

Hơn nữa việc điều trị tâm lí sẽ lại lần nữa mở ra vết thương cũ trước mặt người lạ.

 

Có thể trị khỏi hay không là một chuyện, Đường Đậu có thể kiên cường hay không, có thể tiếp nhận hay không lại là chuyện khác.

 

Vì thế, việc tìm bác sĩ tâm lí chuyên nghiệp còn phải chờ thương lượng.

 

Số lần Mộ Vi Lan cùng Đường Đậu tâm sự với nhau ngày một nhiều.

 

Hình như Đường Đậu cũng không hề phản cảm việc tâm sự với mẹ.

 

Thế nên mỗi tối trước khi ngủ, giống như lúc nhỏ Mộ Vi Lan kể chuyện trước khi đi ngủ cho cô nghe, bây giờ đổi thành tâm sự với Đường Đậu.

 

Đường Đậu nghiêng người, nhìn Mộ Vi Lan, hỏi: “Mộ Mộ, có phải bố là tình đầu của mẹ không?”

 

Mộ Vi Lan rất vui cùng cô nói những chuyện làm phân tán tâm tình trầm mặc của cô, cười nhẹ nói: “Nghiêm túc mà nói thì không phải. Có điều sau này khi gặp được bố con, mới biết người mình thầm yêu khi còn đi học ấy hóa ra chỉ là một dạng sùng bái mà thôi. Tình cảm khắc cốt ghi tâm thì chỉ dành cho bố con”

 

Phó Mặc Tranh nhếch miệng cười cười: “Nếu bố biết mẹ không phải tình đầu của b thì có ghen không nhỉ?”

 

“Chắc là có đấy, nên mẹ luôn lừa bố con, những mối tình trước đều là giả thôi, đối với bố con mới là tình đầu thật sự. Có điều, những mối tình trước đó, đích thực cũng không tính là yêu đương gì, tay còn chưa nắm qua, huống hồ, lúc đó tuổi còn nhỏ, hiểu tình yêu là gì đâu”

 

Đường Đậu nhìn dáng vẻ hạnh phúc Mộ Ví Lan khi kể về Phó Hàn Tranh, khóe mắt vô cớ mà chảy nước mắt.

 

Mộ Vĩ Lan bị dọa sợ: “Sao thế Đường Đậu?”

 

“Con cũng không biết tại sao, không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ tự chạy ra”

 

Mộ Vi Lan yêu chiều nhìn cô, lấy giấy lau nước mắt cho cô, nói: “Tiểu Đường Đậu của mẹ, con nên cười nhiều một chút, cười lên mới xinh”

 

“Mộ Mộ, con cũng hy vọng tình đầu của con có thể nhẹ nhàng trôi qua.

 

Mộ Vi Lan không khỏi đau lòng, nói: “Tình yêu lúc nhỏ xác định quan hệ rất nhanh, con chỉ không thể tuyên bố với cả thiên hạ tình cảm của con, cảm thấy thế giới toàn là cậu ta, có thể mỗi ngày việc đầu tiên con tỉnh dậy, là xem cậu ta có gửi tin nhắn cho con không, mỗi ngày.

 

con đều mong được thấy cậu ta, thậm chí là muốn dính với cậu ta cả ngày.

 

Con không quan tâm gì mà thích cậu ta, theo đuổi cậu ta, có lẽ sẽ không nghĩ đến sau này và tương lai, bởi vì lúc đó đối với con và cậu ta mà nói, tương lai không chỉ tràn đầy hy vọng mà còn tràn đầy sự căng thẳng sợ hãi không rõ ràng và bất định. Lại có lẽ răng con không hề thích đối phương nhiều như vậy, nhưng trong quá trình đó con đã không ngừng tự làm mình cảm động, tưởng rằng con rất yêu cậu ta”