Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1123




Phó Hàn Tranh bỏ cổ áo anh ra, đẩy mạnh anh ra xa mấy bước: “Cút đi cho tôi, lần sau đừng có xuất hiện trước mặt Đường Đậu nữa. Nếu như cậu dám có ý nghĩ gì đó với Đường Đậu, tôi sẽ dùng đủ mọi cách để khiến cậu muôn đời muôn kiếp không thể trở lại được”

 

Yết hầu của Lâm Bạc Thâm chuyển động lên xuống, anh không chùn chân, ánh mắt nhìn thẳng vào Phó Hàn Tranh, van xin: “Cháu muốn đợi cô bình an ra khỏi phòng phẫu thuật, có được không?”

 

Phó Hàn Tranh nghiến răng, nghiêm nghị nói: “Cậu không xứng!”

 

Lâm Bạc Thâm không phản bác, anh thực sự không xứng.

 

“Cháu xin lỗi” Anh cúi đầu thật sâu trước vợ chồng Phó Hàn Tranh.

 

Người kiêu ngạo như Lâm Bạc Thâm cũng có lúc cúi đầu rồi.

 

‘Vẻ mặt Phó Hàn Tranh lạnh nhạt: “Chúng tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cậu. Cậu đi đi!”

 

Ánh mắt Lâm Bạc Thâm sâu thẳm nhìn phòng phẫu thuật đang đóng chặt cửa.

 

Anh không rời đi mà đến cuối hành lang, dựa vào tường, cơ thể từ từ trượt xuống, ngồi xuống đất.

 

Lòng đau như cắt.

 

Bây giờ nghĩ lại, hôm đó sáng sớm cô đã ở bên ngoài cửa nhà anh, kéo cánh tay anh thấp hèn như thế, cầu xin anh làm lành với cô. Có phải lúc đó, cô đã biết mình mang thai rồi không?

 

Nếu lúc đó anh chỉ cần quay đầu lại, ôm lấy cô, thì kết quả bây giờ có phải sẽ khác không?

 

Nhưng lúc đó anh đã nói những lời khốn nạn. Anh nói cái gì mà, đừng có thấp hèn như vậy, anh sẽ khinh thường cô.

 

Cô phải buồn biết bao, tuyệt vọng biết bao.

 

Lâm Bạc Thâm từ trước đến giờ không biết, thì ra anh với bố anh đều khốn nạn như nhau.

 

Lâm Bạc Thâm vùi sâu đôi mắt đẫm nước vào trong lòng bàn tay.

 

Lòng bàn tay nóng hổi.

 

Lý Thanh Hà đi đến bên cạnh anh, ánh mắt hiền hòa, đưa tay vỗ vỗ vai anh, thở dài nói: “Bạc Thâm, đây không phải là lỗi của mình cậu”

 

Lâm Bạc Thâm lại nói: “Tôi yêu cô đã là cái tội rồi”

 

Phẫu thuật kết thúc.

 

Phó Mặc Tranh được nhân viên điều dưỡng đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, cô vẫn chưa tỉnh.

 

Phó Hàn Trành với Mộ Vi Lan lập tức chạy đến.

 

“Bác sĩ, con gái tôi thế nào rồi?”

 

Bác sĩ biết cặp vợ chồng này là bạn tốt của tổng giám đốc Cố, lai lịch bản thân đối phương cũng rất lớn, nên không dám đắc tội, lễ phép cung kính nói: “Rất xin lỗi, ông Phó, bà Phó, đứa bé trong bụng cô Phó không thể giữ được, nhưng may mà người không sao, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng một thời gian sẽ khỏi bệnh”

 

Mộ Vi Lan nhìn Đường Đậu nằm trên giường bệnh tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, cô bụm miệng, vùi vào lòng Phó Hàn Tranh khóc.

 

Con bé mới mười tám tuổi, tại sao phải trải qua chuyện đau buồn như vậy?

 

Tiểu Đường Đậu của cô, vẫn còn là một đứa trẻ, sao lại sảy thai rồi?

 

Lâm Bạc Thâm ở cuối hàng lang, xa xa nhìn thấy Phó Mặc Tranh nằm trên giường được đẩy vào trong phòng bệnh.

 

Lâm Bạc Thâm đứng lặng tại chỗ rất lâu sau cũng không rời đi.

 

Anh biết, anh đã mất cô, hoàn toàn!

 

Phó Mặc Tranh hết thuốc mê, cô đau đớn tỉnh dậy.

 

Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan vẫn luôn trông chừng cô, cô rên nhẹ một tiếng liền bị chú ý đến.

 

“Đường Đậu? Con thế nào rồi?” Mộ Vi Lan tiến đến gần cô, đôi mắt đỏ hồng thương xót hỏi.

 

Phó Mặc Tranh vừa mở mắt thì nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan.

 

Cô không kêu đau, nhưng phút chốc nước mắt lại bật chảy ra.