Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1113




Phó Mặc Tranh ôm tâm tình thấp thỏm đến phòng khám phụ khoa, sau khi làm một chút xét nghiệm máu, bác sĩ cho cô làm siêu âm B.

 

“Bác sĩ, rốt cuộc cháu bị làm sao thế ạ?”

 

Nữ bác sĩ phụ khoa nhìn ngày sinh của Phó Mặc Tranh trên bệnh án, vừa mới tròn mười tám tuổi cách đây không lâu.

 

“Cô bé, cháu ở cùng bạn trai sao không tự bảo vệ mình cho tốt vậy?

 

Các cháu không dùng biện pháp an toàn sao?

 

Phó Mặc Tranh nghe vẫn chưa hiểu gì, biện pháp an toàn?

 

“Cho, cho nên ý bác sĩ nói là nghi ngờ cháu đang mang thai sao?”

 

Nữ bác sĩ đối với chuyện này có vẻ như không có gì lạ lẫm, bình tĩnh nói: “Mang thai được bốn tuần rồi, phát hiện sớm. Cô nhìn cháu có lẽ vừa học đại học đúng không? Nếu muốn bỏ đứa bé này thì nhân lúc vẫn chưa muộn, để càng lâu thì sẽ tạo nên ảnh hưởng không tốt đối với cơ thể. Dù sao cháu vẫn còn ít tuổi, chăm sóc tốt thân thể thì chắc sẽ không có vấn đề gì đâu”

 

Đầu óc Phó Mặc Tranh giống như nổ tung, chỉ nghe thấy nữ bác sĩ nói cô đã mang thai bốn tuân, những chuyện khác một chữ cũng không nghe thấy.

 

Cô vừa lo lắng vừa sợ hãi nói: “Trước đây bọn cháu có dùng biện pháp, bác sĩ, có phải có gì nhầm lẫn ở đây không?”

 

Nữ bác sĩ thở dài, hiểu rằng cô vẫn không dám tiếp nhận sự thật này.

 

ô bé, lúc nãy cô để cháu kiểm tra giá trị HCG trong máu, lại làm siêu âm B, tất cả đều biểu hiện cháu mang thai. Cháu nhìn tờ siêu âm màu này đi, đây là bào thai vẫn chưa phát triển hoàn toàn, chính là đứa bé ở trong bụng cháu. Phương pháp kiểm tra bây giờ không có khả năng sai được.”

 

“Nhưng mà…”

 

“Kể cả coi như cháu có uống thuốc tránh thai hoặc mang đồ bảo hộ thì cũng không thể cam đoan tránh thai được một trăm phần trăm. Ví dụ đồ bảo hộ bị hỏng trong quá trình sử dụng. Cô bé, cháu cũng không cần đặt quá nhiều gánh nặng trong lòng, cũng đừng sợ nói cho người nhà. Loại chuyện như thế này hay là thử thương lượng với gia đình của bạn trai xem nên giải quyết như thế nào”

 

Phó Mặc Tranh không rời khỏi bệnh viện ngay mà ôm kết quả kiểm tra ngồi ở lối đi cầu thang bộ thoát hiểm.

 

Ở đây không có ai, rất yên tĩnh.

 

Cô ôm lấy chính mình, sợ hãi muốn khóc. Không dám nói cho bố và Mộ Mộ. Nếu họ biết chuyện này thì bố và Mộ Mộ sẽ nghĩ thế nào về cô đây.

 

Bố nhất định sẽ tức giận và thất vọng.

 

Câu nói của bác sĩ cứ văng vắng trong tâm trí cô, khuyên cô nên bàn bạc với gia đình và bạn trai.

 

Nhưng cô và Lâm Bạc Thâm đã chia tay, chẳng lẽ cô lại đi tìm anh bắt anh chịu trách nhiệm hay sao?

 

Nếu Lâm Bạc Thâm biết chuyện này thì sẽ phản ứng thế nào, sẽ có thái độ gì?

 

Cô không dám nghĩ tiếp nữa, đem mặt vùi vào giữa hai đầu gối, nhỏ giọng khóc thút thít.

 

Bản thân cô vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng bây giờ cô lại mang thai ngoài ý muốn, những cảm xúc kinh ngạc, sợ, căng thẳng, tuyệt vọng cứ đan xen.

 

Tuy bình thường cô luôn rất can đảm và bướng bỉnh nhưng lúc này lại có cảm giác như trời đang sập xuống.

 

“Bạc Thâm, em rất sợ..”

 

Cô nên làm gì bây giờ?

 

Chần chừ suốt một ngày, Phó Mặc Tranh quyết định đi tìm Lâm Bạc Thâm.

 

Chuyện cô mang thai có một nửa trách nhiệm thuộc về Lâm Bạc Thâm.

 

Nếu lúc này cô yếu đuối thì cũng không có ích gì cả.

 

Lâm Bạc Thâm là bố của đứa bé trong bụng cô, anh có quyền biết mọi chuyện.

 

Sau khi Phó Mặc Tranh đến nhà trọ của Lâm Bạc Thâm, ấn chuông cửa, không có ai mở cửa, có lẽ Lâm Bạc Thâm vẫn chưa về.

 

Cô vẫn như cũ, ngồi ở lối đi cầu thang bộ thoát hiểm, yên lặng đợi Lâm Bạc Thâm.