Phó Mặc Tranh cắn môi, không phản ứng lại anh mà lại nói với Xương Sườn: “Trước kia mẹ đã nhặt con về, Xương Sườn, giờ con có muốn đi với mẹ không? Mẹ mới là chủ nhân của con”
Lâm Bạc Thâm khế nhíu mày, nói: “Em không mang Xương Sườn đi được”
“Tại sao?” Phó Mặc Tranh cảm thấy bất công: “Xương Sườn là do em nhặt về, lúc đó anh cũng đâu có muốn nuôi nó đâu”
“Đó là trước kia, bây giờ anh và Xương Sườn có tình cảm với nhau rồi, em không được đưa nó đi”
“.* Kiểu lý luận bá đạo gì vậy?
Phó Mặc Tranh nói: “Nhưng mà Xương Sườn cũng là của em”
Lâm Bạc Thâm nhìn cô với ánh mắt thâm thúy, trầm giọng nói: có thể đưa nó đi nhưng phần nửa của nó là của anh, nên em có thể chia đôi nó ra, mỗi người một nửa”
Khóe môi Phó Mặc Tranh run run, cắt đôi?
Xương Sườn nghe thấy bố mình nói vậy thì run rẩy.
Xương Sườn: Hai người cãi nhau chia tay, tra tấn con làm gì?
Phó Mặc Tranh biết, Lâm Bạc Thâm đang uy hiếp mình, không cho.
cô đưa Xương Sườn đi.
Càng nghĩ càng thấy bực.
Cô nhỏ giọng mắng: “Đồ biến thái!”
Lâm Bạc Thâm nhìn bóng lưng giận dỗi đáng yêu của cô, khẽ mỉm cười.
“Sau này em có thể sang thăm Xương Sườn, anh không cắt đứt quyền thăm hỏi của em đâu”
“ Anh làm như Xương Sườn là trẻ con ấy, còn quyền thăm hỏi nữa, anh làm luật sư nhiều quá giờ nghiện rồi à?
Một lúc sau, công ty vận chuyển cũng đến.
Hai nhân viên vận chuyển bê đàn dương cầm đi, Phó Mặc Tranh nhắc nhở họ chú ý đừng làm rơi.
Lâm Bạc Thâm hỏi: “Đưa đàn dương cầm đi rồi định để ở đâu?”
“Em để ở nhà Đình Xuyên, chuyện này cũng có liên quan gì đến anh đâu”
Lâm Bạc Thâm thầm ghen tuông, cô gái nhỏ mà anh luôn nuông chiều giờ lại đi tìm người đàn ông khác rồi.
Đến khi nhân viên ra khỏi cửa, Phó Mặc Tranh cũng định rời đi thì lại bị Lâm Bạc Thâm giữ tay lại, đè lên vách tường.
Ánh mắt anh vừa thâm trầm vừa lạnh lùng, anh nhìn cô từ trên xuống, chất vấn: “Vừa mới chia tay với anh xong đã vội đi tìm trúc mã của mình rồi, Phó Mặc Tranh, em thấy thế mà được à?”
Cô trừng mắt lại với anh, vẻ mặt đùa cợt: “Anh nói chúng ta chia tay rồi còn gì. Đã chia tay rồi thì em đi gặp trúc mã hay bạn từ nhỏ của mình thì liên quan gì đến anh chứ Huống chỉ anh cũng đi gặp Tăng Lê còn gì?
Anh được phóng hỏa nhưng cô không được đốt đèn, lý lẽ gì vậy?
Phó Mặc Tranh rút tay ra, nhắc nhở anh: “Với cả, người nói chia tay là anh, không phải em, anh mới là người có Ánh mắt Lâm Bạc Thâm tối sầm lại.
Đúng, anh mới là người có lỗi với cô, lúc nào cũng vậy.
Nửa tháng sau khi chia tay với Lâm Bạc Thâm, Phó Mặc Tranh hoàn toàn cắt đứt mọi liên hệ với anh.
Mỗi người rõ ràng vẫn còn giữ số điện thoại của đối phương, có tài khoản wechat nhưng ai cũng không muốn chủ động liên lạc.
Gần đây tâm trạng của Phó Mặc Tranh rất tệ, chán ăn và hay buồn nôn.
Diệp Duy cứ nghĩ răng do tâm trạng của Phó Mặc Tranh không tốt nên ảnh hưởng tới chức năng hoạt động của dạ dày, đau lòng nói: “Vì một kẻ như Lâm Bạc Thâm không đáng để hành hạ dạ dày của mình như vậy đâu, cậu còn ăn ít cơm như vậy nữa thì sẽ gầy trơ ra cho xem”
Phó Mặc Tranh về cơ bản cũng không tính là quá gầy, tay chân mảnh khảnh, eo nhỏ nhắn, tuy gầy nhưng cũng có chút thịt, khuôn mặt khá bụ bãm, không quá gầy cũng không quá béo, sắc đẹp thay cơm.
Nhưng gần đây khẩu vị của cô quá kém, trong nửa tháng mà sụt mất ba cân.