Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1110




Phó Mạc Tranh không muốn làm phiền Thịnh Hoài Nam, bây giờ cô và Lâm Bạc Thâm chia tay rồi, Thịnh Hoài Nam lại là bạn thân của Lâm Bạc Thâm, cô không muốn khiến anh ta thấy khó xử.

 

“Tớ còn chưa nghĩ kỹ, khi nào nghĩ ra thì sẽ bảo cậu sau”

 

Diệp Duy không nghĩ nhiều, nói: “Ừ”

 

Cô còn chưa xóa wechat của Lâm Bạc Thâm.

 

Thậm chí cô còn chưa đổi biệt danh của anh, vẫn để là: “Cố gắng kiếm tiền nuôi Mặc Bảo”

 

Bây giờ nhìn cái biệt danh này Phó Mặc Tranh lại cảm thấy rất ngứa mắt.

 

Cô cố dùng hết can đảm của mình, nhắn cho Lâm Bạc Thâm: “Sáu giờ chiều nay em sẽ thuê nhân viên vận chuyển đến lấy đàn”

 

Cô còn tưởng là Lâm Bạc Thâm sẽ không trả lời cô, nào ngờ bên kia lại nhanh chóng nhắn lại: “Ừ, anh sẽ đợi em ở nhà”

 

Im lặng một lúc, cô không chịu được mà nhắn: “Chia tay rồi, cũng nên đổi biệt danh đi chứ”

 

Đối phương không trả cô nữa.

 

Phó Mặc Tranh thoát khỏi giao diện nói chuyện, xóa bỏ phần lịch sử tin nhắn, còn định hủy kết bạn với wechat của anh, nhưng rồi lại do dự một lúc lâu, cuối cùng chỉ tắt máy thôi.

 

Sau khi học xong tiết buổi chiều, Phó Mặc Tranh gọi điện cho nhân viên dọn nhà.

 

Đồng thời cô còn gọi cho dì Hòa Tuệ, vì nếu lấy đàn về thì kí túc xá cũng không có chỗ để này đành phải yêu cầu bên vận chuyển đưa đồ đến nhà họ Cố.

 

Phó Mặc Tranh tan học sớm, lúc cô đi bộ đến khu chung cư Lục Thành thì mới chỉ năm rưỡi.

 

Cô không tự nhập mật mã vào cửa như trước nữa, hai người chia tay rồi, đây là nhà Lâm Bạc Thâm, cô tự mở cửa vào thì không ổn lắm, giống như tự ý xông vào nhà người khác vậy.

 

Với cả, cô cũng không chắc là Lâm Bạc Thâm đã đổi mật khẩu cửa hai chưa, biết đâu giờ anh đã đổi thành ngày đầu tiên anh và Tăng Lê gặp nhau thì sao?

 

Cô ngồi đợi ở lối thoát hiểm, vừa đợi Lâm Bạc Thâm vừa liên lạc với công ty vận chuyển, Lâm Bạc Thâm về đến cửa nhà lúc sáu giờ kém mười lăm.

 

Anh còn tưởng răng là Phó Mặc Tranh còn chưa tới, dù sao thì cô cũng thường xuyên đến muộn nên gọi điện cho cô.

 

Gần lối thoát hiểm, chuông điện thoại của Phó Mặc Tranh vừa vang lên, Lâm Bắc Thâm đã nghe thấy.

 

Lâm Bắc Thâm quay người lại, thấy cô đang ngồi ôm gối ở bậc thang.

 

Anh tắt điện thoại, đi đến thấy cô ngồi co ro, nói: “Sao không vào.

 

nhà đợi?”

 

Ngồi ở bậc thang vừa bẩn vừa lạnh.

 

Phó Mặc Tranh ngạc nhiên, nghe thấy giọng anh liền đứng lên nói: “Em không biết anh đã đổi mật khẩu hay chưa, huống chỉ em..”

 

Cô chưa nói dứt câu, Lâm Bạc Thâm đã nói: “Không đổi”

 

Sẽ không đổi.

 

Phó Mặc Tranh nghĩ, chắc vừa chia tay xong nên anh chưa định đổi.

 

“Công ty vận chuyển mà em đặt vẫn chưa đến, chắc sẽ phải đợi một lát”

 

Vẻ mặt Lâm Bạc Thâm vẫn không có cảm xúc gì, anh chỉ nhìn cô với ánh mắt rất thâm thúy rồi quay người đi về nhà mình: “Vào đợi đi”

 

“Vâng”

 

Phó Mặc Tranh đi theo anh vào nhà, Xương Sườn đang nằm chơi ở nhà lập tức chạy ra, dụi vào mắt cá chân của Phó Mặc Tranh.

 

Phó Mặc Tranh ngồi xổm xuống, chơi đùa với Xương Sườn: “Có nhớ mẹ không? Gần đây ăn ngon không hả?”

 

Lâm Bạc Thâm thấy cô mỉm cười thì cũng dịu dàng hơn, “Xương Sườn ổn lắm, ngày nào nó cũng ăn rất nhiều.”