Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1108




Chương 1108:

 

Mưa ngoài trời hắt vào cửa sổ xe, nước chảy ào ào xuống, lớp kính bên trong xe cũng vì thế mà có một lớp hơi nước rất dày.

 

Lạnh quá.

 

Lâm Bạc Thâm quay về nhà trọ Lục Thành một mình, Xương Sườn chạy ra dụi vào chân anh.

 

“Meow”“

 

Lâm Bạc Thâm ngồi xổm xuống, xoa xoa Xương Sườn: “Sau này không được gặp cô ấy nữa, con có thấy buồn không?”

 

iếng sấm vang lên.

 

Xương Sườn nhanh chân chạy ra phía cửa sổ, nhìn màn mưa bên ngoài.

 

Lâm Bạc Thâm ngồi gần cửa sổ, vừa nói chuyện với Xương Sườn, cũng là nói chuyện với chính mình: “Cô ấy sẽ gọi Diệp Duy đến đón thôi.”

 

Chắc không ngốc đến mức đứng dầm mưa đâu.

 

Mới chia tay xong mà anh đã nhớ cô nhiều đến thế rồi.

 

Sau này trời sẽ mưa, sẽ có tuyết, sẽ có sét, thậm chí còn có cả mưa đá, nếu như mỗi lần thời tiết xấu là anh lại lo là cô sẽ bị ướt thì phải làm sao gì đây.

 

Lâm Bạc Thâm cúi đầu nhìn Xương Sườn, vẻ mặt anh vừa dịu dàng vừa áy náy: “Đêm nay bố đã nói với cô ấy rất nhiều lời quá đáng, quá đáng đến mức chính bố cũng muốn tát cho mình mấy cái, chắc là sau này cô ấy sẽ không đến gặp bố nữa”

 

Xương Sườn nghe không hiểu anh đang nói gì, muốn Mặc Mặc quay về tìm anh, hay muốn cô không đến gặp anh nữa.

 

Xương Sườn cúi đầu, ghé vào đùi Lâm Bạc Thâm: Nhớ Mặc Mặc quá, muốn ăn đồ ăn vặt của Mặc Mặc.

 

Không biết là ai đã lan truyền một tin trong trường.

 

Tin “Lâm tài tử đã đá hoa khôi khoa Anh rồi” đã lan truyền rất nhanh.

 

Lúc ăn cơm ở căng tin, Diệp Duy nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Đừng nói lần này Chu Tiểu Ninh phòng cậu lại gây chuyện nhé?”

 

Phó Mặc Tranh ngồi gảy cơm, chán nản lắc đầu, chẳng buồn quan tâm.

 

Diệp Duy thấy cô chán nản thì cười an ủi: “Không sao đâu, mấy nữa tớ sẽ tìm cho cậu một người tốt hơn cả Lâm Bạc Thâm rồi để mấy người kia sáng mắt ra, cậu chẳng sao cả. Thật là, ai đá ai chứ?”

 

Nếu như chỉ là chuyện cãi nhau nhỏ nhặt trước kia, có khi Phó Mặc Tranh sẽ cố tình kéo ai đó đến chọc giận Lâm Bạc Thâm.

 

Nhưng lần này cô mơ hồ cảm nhận được rằng Lâm Bạc Thâm rất nghiêm túc.

 

Hôm đó, lúc ở công viên, anh đã nói những lời mà anh chưa bao giờ nói ra, đó là suy nghĩ thật lòng của anh ư?

 

Bàn bên cạnh có bốn nữ sinh cầm khay ăn ngồi xuống, không thấy Phó Mặc Tranh và Diệp Duy bên cạnh.

 

“Trước kia tớ còn tưởng là đàn anh Lâm và cô bạn hoa khôi khoa Anh kia sẽ cưới nhau cơ, dù sao thì hai người cũng rất đẹp đôi”

 

“Hầy, qua chuyện này chúng ta phải rút ra bài học, con gái yêu đương thì phải rụt rè một chút, nghe nói trước kia Phó Mặc Tranh yêu nhau với đàn anh Lâm chưa lâu thì đã chạy đến nhà người ta ở chung rồi, không rụt rè nên bị người ta chơi chán rồi bỏ đấy”

 

“Cậu nói vậy cũng có lý, tớ thấy gần đây đàn anh Lâm có vẻ khá thân với cô chiêu của hiệu trưởng đấy”

 

“Dù sao thì Tăng Lê cũng là vợ cả, trước kia Phó Mặc Tranh cũng chỉ là người thứ ba chen chân vào mối tình của đàn anh Lâm và đàn chị Lê thôi”

 

“Hả? Xấu tính đến vậy á? Phí công tớ còn thấy cậu ấy xinh gái, nhà giàu, còn từng ship cặp của cậu ấy và đàn anh Lâm một thời gian nữa chứ”

 

Càng nói càng quá đáng.

 

Diệp Duy nghe mấy lời này, tức giận nghiến răng, còn nắm chặt tay lại đến mức nghe thấy cả tiếng khớp kêu răng rắc.

 

Diệp Duy vỗ mạnh xuống bàn, đứng phắt dậy.

 

Bốn cô gái bàn bên cạnh bị tiếng động đó thu hút sự chú ý.

 

Diệp Duy cầm chai nước khoáng bên cạnh, mở ra rồi hắt thẳng vào.

 

bàn ăn bên đó.