Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1107




Chương 1107:

 

“Phó Mặc Tranh, anh không phải là em. Em có một gia đình giàu có, môi trường của em cho phép em có thể chơi đùa, quậy phá, nhưng thời gian của anh thì rất quý, thậm chí anh còn phải hi sinh thời gian kiếm tiền của mình để chơi với em”

 

“Anh xin em đấy, đừng quấn lấy anh nữa, anh không chơi với em được nữa rồi”

 

Có lẽ đây là câu nói dài nhất mà Lâm Bạc Thâm từng nói từ trước đến nay, từng câu từng chữ đều sắc như dao găm, cứa thẳng vào trái tim cô, khiến cô đau đến mức không thể thở nổi.

 

Đôi mắt long lanh của cô tràn đầy vẻ bất ngờ, rồi sau đó cô đau lòng, nghẹn ngào hỏi anh: “Anh… Anh nói nghiêm túc à?”

 

“ừ”

 

“Chát!”

 

Cô đưa tay lên, tát mạnh anh một cái, vừa mạnh vừa kêu.

 

Mặt Lâm Bạc Thâm bị cô đánh đến mức lệch hẳn sang một bên.

 

Không khí giữa hai người như bị ngừng lại vài giây, Lâm Bạc Thâm hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn cô rồi khế mỉm cười một cách rất khó chịu: “Cô Phó, đánh xong rồi thì sau này đừng có quấn lấy tôi nữa”

 

Phó Mặc Tranh đứng trong gió lạnh, nắm chặt tay lại, hai mắt đỏ bừng lên, mãi đến khi bóng lưng của Lâm Bạc Thâm biến mất trong màn đêm thì cô mới ngồi xổm xuống, ôm lấy chân khóc òa lên.

 

Lúc Thịnh Hoài Nam và Diệp Duy lái xe đến công viên trò chơi để đón Phó Mặc Tranh thì cô đã ướt sũng dưới màn mưa rồi.

 

Bên ngoài sấm chớp đùng đoàng, trời mưa như trút nước.

 

Diệp Duy ngồi ở hàng ghế sau với Phó Mặc Tranh, đắp một chiếc khăn lớn lên người cô rồi ngồi lau tóc cho cô.

 

Diệp Duy là người nóng nảy, thẳng tính, chưa nghĩ đã mắng: “Lâm Bạc Thâm đâu rồi? Anh ta vứt cậu một mình ở khu vui chơi là sao? Anh ta không biết chỗ này chỉ có xe bus chuyên dụng trong khu vui chơi, rất khó để bắt xe quay lại nội thành à?”

 

Thịnh Hoài Nam nhìn qua kính chiếu hậu, cũng khó hiểu: “Đúng đấy, Tranh Tranh, Bạc Thâm đâu rồi?”

 

Phó Mặc Tranh run, vừa là vì lạnh vừa là vì nghẹn ngào.

 

Diệp Duy ôm lấy cô, cảm thấy người cô hơi run, nhíu mày lại, lo lắng hỏi: “Tranh Tranh, cậu sao thế?”

 

Phó Mặc Tranh ngẩng đầu, ánh mắt đỏ bừng: “Duy Duy, Lâm Bạc Thâm chia tay với tớ rồi”

 

“Gì cơ?

 

Phó Mặc Tranh không kể quá chỉ tiết, nhưng sau khi biết đại khái mọi chuyện, Diệp Duy vẫn chửi ầm lên.

 

“Anh ta nghĩ mình là ai? Lúc đang yêu nhau thì là bảo bối, là cục.

 

cưng, chơi chán rồi thì đá văng con nhà người ta như vậy? Sao trước kia tớ không nhận ra rằng Lâm Bạc Thâm này là một tên cặn bã vậy đấy!”

 

Thịnh Hoài Nam từng là bạn thân của Lâm Bạc Thâm khi hai người cùng học chuyên ngành với nhau: “Bạc Thâm không phải là người lỗ mãng như vậy, cậu ta còn trưởng thành hơn cả đám bạn cùng tuổi mà, chắc sẽ không làm ra chuyện đùa cợt tình cảm người khác như thế đâu.

 

Tranh Tranh, hay là giữa em và cậu ta có hiểu nhầm gì đó?”

 

Phó Mặc Tranh lắc đầu: “Em không biết”

 

Diệp Duy cắn răng, bênh vực bạn thân: “Anh đừng có mà nói đỡ cho.

 

Lâm Bạc Thâm, Tranh Tranh hẹn hò với anh ta thì ai mới là người chịu thiệt chứ? Rõ ràng là Tranh Tranh nhà em nhường nhịn anh ta nhiều hơn, anh ta dựa vào cái gì mà nói chia tay cái là chia tay chứ?”

 

Thịnh Hoài Nam nhìn liếc vào gương chiếu hậu thấy Phó Mặc Tranh im lặng, mặt tái nhợt, hiển nhiên là không muốn nói thêm gì nữa.

 

Anh ta nói với Diệp Duy: “Bây giờ tâm trạng Tranh Tranh không tốt, em đừng tranh cãi nữa”

 

Diệp Duy cắn môi, lúc này mới chịu yên lặng, nhưng cô vẫn đưa tay ra ôm lấy Phó Mặc Tranh.

 

Phó Mặc Tranh dựa vào vai cô ấy, cảm thấy cực kỳ chua xót, nước mắt cứ thế trào ra.

 

Diệp Duy vỗ nhẹ vào lưng cô, dịu dàng an ủi: “Được rồi, được rồi, không khóc nữa, cũng lắm thì mình lại thích người khác, bây giờ tớ thấy Lâm Bạc Thâm cũng bình thường thôi, chẳng có gì quý hiếm cả”