Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1105




Chương 1105:

 

Lúc chơi mấy trò đó, cô hét rất to, Lâm Bạc Thâm cảm giác như màng nhĩ mình sắp thủng đến nơi rồi.

 

Dù rất sợ nhưng cô lại không kiềm lòng được mà muốn chơi, Lúc ngồi vòng quay ngựa gỗ, cô quay đầu lại cười với Lâm Bạc Thâm, anh đã chụp cho cô một tấm ảnh.

 

Má lúm như hoa, rực rỡ như giải ngân hà.

 

Sau này, Lâm Bạc Thâm đã kẹp tấm ảnh đó vào ví tiền, giữ gìn rất cẩn thận.

 

Cuối đâu, tầm năm sáu giờ là trời đã tối rồi.

 

Những tòa nhà cao ốc gần đó bật sáng đèn lên, tòa cao tòa thấp xen kẽ lẫn nhau nhìn rất đẹp.

 

“Bạc Thâm, chúng ta ngồi vòng quay mặt trời Lúc đứng xếp hàng để lên vòng quay mặt trời, Phó Mặc Tranh quay người lại, ngẩng đầu lên nói chuyện với anh.

 

“Bạc Thâm, anh có sợ gì không?”

 

Lâm Bạc Thâm hạ tâm mắt, tập trung nhìn vào cô: “Khi còn nhỏ thì sợ nhất là bị đánh, lớn lên thì sợ nghèo”

 

Bây giờ dù Lâm Hải có uống rượu thì cũng không dám đánh anh nữa rồi, mà anh cũng có khả năng kiếm được rất nhiều tiền, nên bây giờ anh sợ nhất là chuyện yêu nhưng lại không thể ở bên cạnh người mình yêu.

 

Phó Mặc Tranh nhướng mắt nhìn anh, mỉm cười rồi thở dài: “Bạc Thâm, anh sống khổ quá, sau này em sẽ yêu anh thật nhiều”

 

Cô gái nhỏ còn đưa tay ra, sờ đầu anh.

 

Lâm Bạc Thâm nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, trầm giọng hỏi: “Vậy Mặc Bảo sợ gì?”

 

“Em sợ bóng tối. Em kể cho anh chưa nhỉ, hồi nhỏ em từng bị bắt cóc, bị tên tội phạm đó bịt mắt lại, xung quanh chỗ nào cũng tối đen.

 

Em đã hét lên gọi bố mẹ và ông nội nhưng chẳng có ai đến cứu em cả, chắc là vì chuyện đó ám ảnh em quá nên em bị sợ bóng tối.”

 

Tim Lâm Bạc Thâm nhói lên.

 

Xin lỗi, anh thật sự rất xin lỗi em.

 

Cô ngẩng mặt lên, mỉm cười n‹ bên cạnh thì em sẽ không sợ nữa”

 

Anh nhẹ nhàng ôm đầu cô vào lòng mình, trên mặt tràn đầy vẻ áy ‘Sau này đến mấy chỗ tối, có anh náy và tộ Đến khi hai người lên đến đỉnh vòng quay mặt trời thì trời đã tối đen rồi, nhưng bên trong buồng nhỏ ở vòng quay mặt trời vẫn có chút ánh sáng le lói.

 

Phóng tầm mắt ra xa, cảnh đêm bên dưới là những căn nhà xa hoa rực rỡ.

 

Buồng nhỏ từ từ đi lên, Phó Mặc Tranh nói: “Nghe nói nếu lên đến đỉnh cao nhất của vòng quay mặt trời rồi hôn người mình yêu thì hai người sẽ bên nhau mãi mãi”

 

Lâm Bạc Thâm cười nhạt, chê cô ngây thơ: “Tin vịt ở đâu thế?”

 

“Không tin thì anh thử xem”

 

Dưới ánh sáng mờ ảo, Lâm Bạc Thâm nhìn cô không chớp mắt: “Vậy thì thử xem nào.”

 

Anh chỉ muốn hôn cô mà thôi.

 

Buồng của hai người lên đến đỉnh cao nhất.

 

Lâm Bạc Thâm ôm lấy cô, cúi đầu hôn sâu cô gái trong lòng mình.

 

Nụ hôn này vừa nóng bỏng vừa nồng nhiệt, Phó Mặc Tranh bị anh hôn đến mức cảm thấy hơi chóng mặt.

 

Lúc này Lâm Bạc Thâm đã tỉnh táo lại, anh nhìn vẻ mặt si mê của cô với ánh mắt bình tĩnh: “Phó Mặc Tranh”

 

“Hả?”

 

“Chúng ta chia tay đi”

 

Phó Mặc Tranh mờ mịt mở mắt ra, vẻ mặt lơ đễnh, cô còn bĩu môi nói: “Mạc Thâm, anh cứ chê em là đồ trẻ con, rõ ràng là anh còn hay trêu em hơn.”

 

Lâm Bạc Thâm gắn giọng: “Anh rất nghiêm túc, không nói đùa với em đâu”