Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1102




CHương 1102:

 

Lâm Hải giãy giụa muốn chạy trốn, lại bị Lâm Bạc Thâm kéo về, hung hăng đánh tiếp.

 

Lâm Hải nghiến răng kêu cứu: “Lâm Bạc Thâm! Mày không thể đánh chết tao được, mày là luật sư! Nếu mày còn dám đánh tao, tao sẽ tố cáo mày! Mày muốn bị tước giấy phép, hủy đi tư cách làm luật sư à!?”

 

Lâm Bạc Thâm cười ha hả đầy lạnh lẽo: “Ông cho rằng bây giờ tôi sẽ sợ bị tước giấy phép hành nghề luật sư sao?”

 

Lâm Bạc Thâm trước mặt đã phát cuồng, không sợ gì cả, khiến người ta sợ hãi vô cùng.

 

Lâm Hải nhìn cậu ta đây hoảng sợ: “Mày muốn làm gì?”

 

“Bởi vì ông mà tôi mất đi thứ quan trọng nhất. Ông hại tôi thảm như.

 

vậy, nếu tôi đánh ông có thể hết giận thì nói làm gì? Công bằng ở nơi nào? Pháp luật không thể xóa đi mối quan hệ bố con của tôi và ông, ông muốn bám vào điều này mà rút cạn máu của tôi phải không? Lâm Hải, tôi nói cho ông biết, bây giờ một người trắng tay như tôi, hoàn toàn không sợ ông!”

 

Lâm Hải năm liệt dưới đất, sợ hãi lùi về sau, run bắn người nói: “Không, mày không thể đánh chết tao được! Mày là luật sư, mày là người gọi là người tốt! Nếu mày đánh chết tao thì khác nào tội phạm bắt cóc như tao?”

 

Lâm Bạc Thâm cười lạnh lẽo, xách cổ áo ông ta lên, nghiến răng nghiến lợi từng chữ: “Ông có thể đi tố cáo tôi, nhưng bây giờ tôi chẳng sợ gì nữa cả. Lâm Hải, từ nay trở đi, ông còn quấn lấy tôi một lần, tôi sẽ đánh ông một lần. Tôi có thể bị bắt vào nhà giam mấy hôm, nhưng ông cũng nên biết, trong pháp luật, tôi và ông là bố con. Phần quan hệ huyết thống này không thể xóa bỏ. Chỉ cần tôi không đánh ông đến tàn phế, ông cũng không có cách nào làm gì tôi. Một khi tôi ra khỏi nhà giam, tôi liền tới bắt ông, đánh ông. Đánh đến khi ông sợ mới thôi!”

 

“Mày mày mày, mày! Mày quá hèn hại”

 

Lâm Bạc Thâm cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, như ác quỷ Tu La đến từ địa ngục: “Loại chuyện hèn hạ này ông làm còn ít sao? Nếu ông không ngại thì chúng ta thử so xem, xem ai hèn hạ hơn. Bàn về lách luật, ông hẳn cũng biết tôi hiểu rõ hơn ông. Làm cách nào để giết chết ông mà không cần đền mạng, tôi có đến hàng trăm phương pháp. Cho.

 

nên tốt nhất ông cách xa tôi một chút!”

 

Hàm răng của Lâm Hải va lập cập, hai mắt trừng lớn nhìn anh.

 

Lâm Bạc Thâm khinh thường ném ông ta xuống, đứng dậy, như vừa trút được gánh nặng.

 

Đối xử với kẻ ác hèn hạ có nhiều biện pháp, mà cách hữu hiệu nhất chính là hèn hạ, ác độc hơn kẻ đó.

 

Đặc biệt là với con bạc sợ mạnh hiếp yếu như Lâm Hải.

 

Lâm Bạc Thâm nhìn xuống từ trên cao, ánh mắt lạnh lẽo đầy căm ghét, nhìn Lâm Hải như đang nhìn một con chuột chạy qua đường, quăng một tấm thẻ ngân hàng lên người ông ta.

 

“Mật mã sáu số 1, bên trong có một trăm triệu, đây là báo hiếu cuối cùng của tôi dành cho ông. Từ nay về sau, ông có thể thử xem quấy rầy tôi sẽ có hậu quả gì”

 

Đối với Phó Mặc Tranh mà nói thì kỳ nghỉ này cũng không có gì đặc biệt, cô chỉ mong cho nó trôi qua thật nhanh mà thôi.

 

Cô rất muốn quay lại Đế Đô để gặp Lâm Bạc Thâm.

 

Trong cả kỳ nghỉ, cô đã nhắn cho Lâm Bạc Thâm rất nhiều tin, nhưng anh chẳng trả lời tin nào, về sau anh còn chẳng chịu nghe điện thoại.

 

Sau vài ngày thì chuyện lùm xùm giữa Lâm Bạc Thâm và bố anh cũng đã lặng xuống, sau vụ ồn ào ấy thì Lâm Hải cũng không hề xuất hiện để làm ầm ï nữa, nhìn qua thì có vẻ mọi chuyện đã yên bình trở lại.

 

Ngày quay lại ký túc xá, Phó Mặc Tranh rất vui vẻ, thu dọn phòng ký †úc xá xong cô còn chẳng kịp gặp Diệp Duy đã chạy vội đến nhà trọ Lục Thành rồi.

 

Sau khi nhập mật mã cửa, cô thoải mái đi vào nhà, Lâm Bạc Thâm đang đi vắng, Xương Sườn đang trốn trong cái ổ nhỏ ấm áp của mình, nhai đồ ăn cho mèo.

 

Thấy cô chủ mình về nhà, Xương Sườn liền thả đồ ăn của mình ra, vội chạy đến, dụi vào đùi Phó Mặc Tranh.

 

Phó Mặc Tranh ngồi bệt dưới sàn, ôm lấy Xương Sườn, dùng tay chọc nhẹ vào mặt chú mèo nhỏ này: “Bố con đâu rồi, sao lại để con ở nhà một mình thế này, hôm nay khai giảng mà bố con chẳng nhắn cho mẹ câu nào, gọi điện cũng không nghe.”

 

“Meol”

 

Phó Mặc Tranh vừa mắng yêu chú mèo vừa thủ thỉ: “Con cũng hiểu là anh ấy sai đúng không? Nhưng mà gần đây anh ấy đã có quá nhiều chuyện phiền lòng rồi, mẹ đành cố không so đo với anh ấy vậy”

 

“Meowl”

 

“Nhưng mà gần đây anh ấy không dẫn cô gái nào về đấy chứ? Nếu con thấy anh ấy dẫn cô gái nào đó về thì nhào lên cắn cô ta cho mẹ, biết chưa?”