Chương 1101:
Ánh mắt bình thản của Phó Hàn Tranh liếc qua, quan sát sắc mặt chàng thanh niên này, nói: “Nhìn phản ứng của cậu, hẳn là trước đây vẫn chưa biết chuyện này”
Yết hầu của Lâm Bạc Thâm chuyển động đầy khó khăn, mãi một lúc lâu sau mới lên tiếng hỏi: “Chú Phó tới tìm cháu, là vì muốn cháu chia tay với con gái chú ạ?”
Phó Hàn Tranh tuy sắc sảo cương quyết trên thương trường, nhưng khi xử lý chuyện này lại không thể quá độc đoán, cuối cùng thì Lâm Bạc Thâm cũng chẳng làm sai điều gì.
“Đúng vậy.”
Lâm Bạc Thâm rũ mắt, hơi nhíu mày, hỏi: “Cô ấy có biết người năm đó bắt cóc mình là bố cháu không?”
“Không biết, tôi cũng không định nói cho con bé nên mới đến tìm cậu, mong cậu có thể chủ động chấm dứt với con bé. Chắc cậu cũng hiểu con bé rồi, nếu tôi trực tiếp đưa ra yêu cầu, muốn con bé chia tay với cậu, con bé sẽ không nghe tôi nói, tuy ngoài miệng thì đồng ý, nhưng sau lưng vẫn tiếp tục qua lại với cậu”
Lâm Bạc Thâm nghĩ đến dáng vẻ Phó Mặc Tranh bướng bỉnh ứng phó qua loa với bố mẹ, khóe môi nhẹ nhàng cong lên: “Đúng vậy, cô ấy sẽ làm như thế”
Đây là lần đầu tiên Phó Hàn Tranh gặp Lâm Bạc Thâm, cũng là lần đầu tiên nói chuyện với cậu ta, nhưng từ vẻ mặt của cậu ta khi nghe anh nhắc tới Tiểu Đường Đậu, anh cảm giác được rằng tình cảm cậu trai trẻ này dành cho Đường Đậu không chỉ đơn giản là tình cảm ham vui của người trẻ tuổi bình thường.
Nhận ra điều này, Phó Hàn Tranh càng thêm áy náy với cậu ta.
Phó Hàn Tranh mấp máy môi mỏng, trâm giọng nói: “Xin lỗi, cậu không làm sai điều gì, nhưng tôi không yên tâm để con gái mình ở bên con trai của một nhân vật nguy hiểm như vậy”
Lâm Bạc Thâm không hề nổi giận, ngược lại cực kỳ bình tĩnh, hít sâu một hơi, nói: “Cháu biết, cháu có thể hiểu được. Nếu cháu sớm biết cô bé bị bố mình bắt cóc tám năm trước là cô ấy, thì ngay từ đầu cháu đã không đồng ý làm quen với cô ấy rồi.”
Anh có thể bị Lâm Hải làm phiền đến, nhưng cô thì không thể.
“Cho nên mong cậu sớm dứt khoát cắt đứt quan hệ với con bé, đây chính là lời thỉnh cầu từ một người làm bố như tôi.”
Lâm Bạc Thâm bỏ tay xuống bàn, lạnh như băng giá: “Chú cho cháu một chút thời gian.”
Phó Hàn Tranh gật đầu, đồng ý: “Tôi không thích để người khác chịu thiệt thòi, † št xích mích gần đây giữa cậu và bố cậu, náo loạn đến rối tung lên, tôi có thể giải quyết giúp cậu chuyện này”
Lâm Bạc Thâm là một người kiêu ngạo, khi anh ngước mắt lên, ánh mắt đã trở nên trầm tĩnh mà lạnh lùng: “Chuyện của cháu, cháu có thể tự giải quyết. Chú Phó, cháu đã đồng ý chia tay với Mặc Tranh, mong chú hãy cho cháu giữ lại chút tự tôn cuối cùng”
Phó Hàn Tranh hơi sửng sốt, trong mắt lộ ra một chút tán thưởng.
Lâm Bạc Thâm không hề lấy chia tay làm điều kiện, đàm phán hoặc yêu cầu anh bồi thường thêm gì khác. Trước khi tới đây, Phó Hàn Tranh cho rằng một người xuất thân nghèo khó như Lâm Bạc Thâm, cho dù có thanh bạch kiêu ngạo đến mức nào cũng khó lòng từ chối vài điều dụ dỗ.
Nhà nghèo khó sinh quý tử.
Nhưng sau khi gặp Lâm Bạc Thâm, Phó Hàn Tranh phải thừa nhận rằng, trước đây anh đúng là có thành kiến với cậu ta.
Thời điểm Lâm Bạc Thâm đứng dậy chuẩn đi, anh nuốt xuống một hơi, cuối cùng lên tiếng: “Tuy rằng người bắt cóc Mặc Tranh tám năm trước không phải cháu mà là bố cháu, nhưng cháu vẫn cảm thấy rất có lõi”
Thậm chí xen lẫn cả lo lắng, hổ thẹn và tự trách.
Anh không còn đủ dũng khí để bình tĩnh đối mặt với Phó Mặc Tranh nữa.
Lâm Bạc Thâm không sai, nhưng anh là con trai Lâm Hải, điều này lại sai.
Sau khi Lâm Bạc Thâm ra khỏi đó, gió Đông lạnh thấu xương luồn vào cổ áo anh.
Anh cầm chiếc khăn Phó Mặc Tranh đan từ những sợi len vàng nhạt, nhìn một lúc lâu mới quàng nó lên cổ một cách nghiêm túc.
Giống như làm vậy sẽ ấm áp hơn rất nhiều.
Sau khi Lâm Bạc Thâm tìm được Lâm Hải liền ấn ông ta xuống đất, dùng sức đánh mạnh.
“Lúc trước ông bắt cóc người, sao họ không tử hình ông đi? Vì sao ông không chết đi!”
Lâm Bạc Thâm đã mất đi bình tĩnh và kiềm chế. Thô bạo, tuyệt tình, ác độc, cứ một quyền lại một quyền thúc mạnh lên mặt Lâm Hải.
Lâm Hải bị đấm túi bụi, chỉ cảm thấy sắp ngất xỉu đến nơi.