Chương 1093:
Lâm Bạc Thâm nhắm thật chặt mắt lại, hai hàm răng cũng đã sắp bị cắn nát.
Thứ không có cách nào có thể tránh thoái khỏi được trong cuộc đời một con người, không phải là nghèo khó, không phải là bệnh tật, mà là xuất thân.
Có một ông bố bắt cóc tống tiền, khốn nạn lại không biết liêm sỉ.
Tiểu Đường Đậu đi theo Mộ Vi Lan, cùng về nhà họ Phó ăn Tết.
Nhưng càng gần ngày tết, Phó Hàn Tranh phát hiện tâm trạng con gái mình có vẻ không hề vui sướng.
“Sao anh cứ có cảm giác sau khi Đường Đậu vào đại học, con bé không còn giống con gái anh nhỉ?”
Khóe miệng Mộ Vi Lan hơi run run: “Anh cảm thấy gì rồi?”
Phó Hàn Tranh chỉ hơi nhíu mày rồi trả lời: “Con bé có vẻ không được bình thường.”
Từ lúc đến kì nghỉ và về nhà, mỗi khi có cơ hội là Tiểu Đường Đậu lại nịnh nọt lấy lòng anh, hết tự tay gọt trái cây cho anh ăn, lại đến bưng trà rót nước, còn dùng lý do xinh đẹp là hiếu thảo với anh.
Cô bé luôn luôn nghịch ngợm lại đột nhiên ngoan ngoãn, hiếu thảo với anh như vậy, điều này làm anh càng cảm thấy trong lòng cô bé đang tính toán giở trò gì, không muốn để cho người khác biết.
Ở bên cạnh, Phó Mặc Häng lại châm chọc: “Con thấy chị ấy đang yêu đương thì có, chị ấy đang cố ý gợi ý trước cho bố đấy!”
Phó Mặc Hằng vừa nhắc đến chuyện này, Mộ Vi Lan lập tức bị sặc: “Khụ… Khụ… Khụ… Chuyện này… Hàn Tranh! Em có chuyện muốn nói với anh!”
Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan lên lầu, vào phòng làm việc.
“Có chuyện gì thế? Chuyện gì mà còn phải tránh mặt Tiểu Hằng?”
Mộ Vi Lan hít sâu một hơi rồi mới nói ra: “Trước khi em nói, anh phải đồng ý với em là anh sẽ không tức giận, anh đừng giận dữ, được chứ?”
Phó Hàn Tranh nhếch mép, nhìn vợ như đang nghĩ đến điều gì: “Sau khi sinh Tiểu Diêm Đậu, hiếm khi em nói chuyện với anh thế này. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, còn phải nhắc nhở dự phòng anh”
Cô muốn nói với anh là con gái cưng của anh đang yêu đương với người khác, chuyện này có thể không nhắc nhở, đề phòng trước à?
Mộ Vi Lan hắng giọng rồi mới nói: “Đường Đậu… Đường Đậu yêu đương trong trường.”
Cô nói xong lại ngẩng mặt nhìn Phó Hàn Tranh theo bản năng, đúng là sắc mặt người đàn ông này lập tức tối tăm gấp mấy lần, ngay cả ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng.
Cô cũng biết… Kết quả sẽ thế này mà…
Mộ Vi Lan lập tức vội vàng nói tiếp: “Nhưng anh cũng đừng lo lắng, cũng đừng vội vàng tìm Đường Đậu tra hỏi, con bé không phải con nít, cũng không phải loại con gái thích làm loạn trong chuyện tình cảm, con bé chỉ yêu đương bình thường, anh đừng nhạy cảm quái!”
“Chuyện này đã xảy ra bao lâu rồi?” Phó Hàn Tranh hỏi.
Mộ Vi Lan sờ sờ gáy, nói: “Chuyện này… Chuyện này cũng một thời gian rồi”
Phó Hàn Tranh: “Vậy nghĩa là rất lâu rồi, đúng không?”
“..” Khu khụ khụ… Mộ Vi Lan lập tức an ủi: “Em cũng vừa mới biết thôi! Con bé không nói cho chúng ta biết, Mộ Mộ làm thế cũng vì sợ chúng ta sẽ răn dạy con bé vì chuyện này. Thật ra… Hàn Tranh! Con bé đã mười tám tuổi, cũng trưởng thành rồi, vào đại học thì có người yêu cũng là chuyện bình thường, em cũng không cảm thấy đây là chuyện xấu”
Phó Hàn Tranh hơi híp híp đôi mắt đen láy: “Con bé nhờ em thuyết phục anh phải không?
Mộ Vi Lan lập tức vội vàng lắc đầu: “Tất nhiên là không phải!”
Phó Hàn Tranh cố gắng kìm nén cơn tức trong lòng, anh im lặng một lát rồi đột nhiên hỏi Mộ Vi Lan: “Đối phương là người thế nào? Em nhìn thấy cậu ta chưa?”
“Chưa! Vẫn chưa! Sau khi biết chuyện này, em cũng định gặp mặt một lần xem sao, nhưng sau đó lại thấy làm vậy không tốt cho lắm.
Cũng chưa đến mức bàn chuyện cưới gả, gặp cha mẹ gì chứ?”
Đôi mày đẹp của Phó Hàn Tranh hơi nhíu lại: “Bàn chuyện cưới gả hả? Cậu ta nghĩ hay lắm!”
Phó Hàn Tranh mím đôi môi mỏng, lòng hơi buồn bực. Sao đứa con gái mà anh nâng niu trong lòng bàn tay cũng bắt đầu lén lút, giấu giếm anh, yêu đương với một thäng nhóc bên ngoài rồi!