Chương 1090:
Sau khi Phó Mặc Tranh gửi tin nhắn kia xong, đợi thêm một hồi cũng không thấy đối phương hồi âm lại, nhưng mà máy bay lại cũng sắp cất cánh rồi, cho nên cô không thể làm gì khác hơn là tắt điện thoại di động đi.
“Mộ Mộ, có phải là con không nên ở chung một chỗ cùng với Lâm Bạc Thâm hay không?”
Mộ Vi Lan khẽ run: “Tại sao bỗng nhiên lại hỏi như vậy? Không phải nói con nói là con thích cậu ta hay sao?”
Phó Mặc Tranh thở dài một hơi, bả vai nhỏ bé hơi hơi trùng xuống, nói: “Mộ Mộ, nếu như sau khi con lớn lên lại trở thành dáng vẻ không giống như trong sự mong đợi của những người lớn như mọi người, vậy thì mẹ và bố có thất vọng hay không?”
Mộ Vi Lan vươn tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Phó Mặc Tranh, lời nói chân thành: “Làm sao có thể chứ, cho tới bây giờ, mẹ và bố của con đều chưa từng nghĩ tới việc muốn nắm giữ cuộc đời của con ở trong tay của bố mẹ, cũng chưa từng nghĩ tới việc định sẵn tương lai cho con khi con lớn lên, cứ coi như là khi con lớn lên không hề giống với sự mong đợi của hai bố mẹ, nhưng mà chỉ cần không phải là theo phương hướng xấu, thì cho dù có không giống như kỳ vọng, thì bố mẹ cũng sẽ chấp nhận, bởi vì con là con gái của bố mẹ.
Phó Mặc Tranh mím đôi môi lại thành hình một cái thuyền nhỏ, nhìn mẹ mình mà nói: “Bố không cho con quen bạn trai, nhưng mà bây giờ con lại đã có bạn trai rồi, bố có thể vì chuyện này mà cảm thấy thất vọng về con hay không? Lại có thể bởi vì người mà con thích là Lâm Bạc Thâm mà càng trở nên thất vọng hay không?”
Mộ Vĩ Lan dịu dàng mỉm cười: “Ở trong mắt Đường Đậu, bố của con chính là một người nông cạn đến như vậy hay sao? Con là bảo bối ở trong lòng tay của bố con, bất kể con có làm cái gì, bố con cũng sẽ tha thứ cho con, huống chỉ chỉ là việc quen bạn trai, chỉ cần con không làm chuyện gì vượt quá ranh giới, bố của con cũng sẽ không nhúng tay can thiệp”
“Bởi vì trong con mắt của rất nhiều các chú và các dì đã nhìn con lớn lên, như chú Giang, dì Hỉ Bảo, chú Cố, dì Hòa Tuệ, bọn họ đều cảm thấy con sẽ ở bên Đình Xuyên”
Mộ Vi Lan cong môi nói: “Nhưng mà tất cả sự việc ở trên thế giới này, cho tới bây giờ đều không hoàn toàn xảy ra theo một logic rõ ràng, đời người vĩnh viễn đều có khả năng sẽ xuất hiện sai số ở một phần vạn cơ hội. Trước đây, mẹ và bố của con cũng đã từng bị rất nhiều người không coi trọng, nhưng mà vòng vo lượn quanh một vòng, mẹ vẫn kiên định bước cùng với bố của con. Nếu như bản thân con cảm thấy vui vẻ, người khác mà không hài lòng thì có quan hệ gì đâu chứ?”
“Nhưng mà con không muốn khiến cho mẹ và bố không vui”
“Chỉ cần là người con thích, người đó đối xử tốt với con, cũng không phải là người có nhiều tội ác đến mức không thể tha thứ được, là một người có sức khỏe bình thường, vậy thì mẹ và bố của con sẽ không cảm thấy không vui. Nếu như mẹ và bố của con đều đã không để ý những điều này, vậy thì về vấn đề chú Giang, dì Hỉ Bảo, chú Cố, dì Hòa Tuệ đối với con không hài lòng thì lại càng không cần thiết phải để ý tới”
‘Vành mắt của Phó Mặc Tranh đỏ lên, nhào vào trong ngực Mộ Vi Lan: “Mộ Mộ”
Mộ Vi Lan võ võ lên lưng của Phó Mặc Tranh, cười nói: “Tại sao lại khóc rồi. Đường Đậu, mẹ muốn nói cho con biết, con không cần phải sống theo hình mẫu mà mẹ và bố của con mong đợi, hình mẫu mà mẹ và bố con mong đợi nhất định là tốt, nhưng mà dáng vẻ thật sự của chính con khi lớn lên cũng không hản là xấu, ít nhất thì bây giờ cũng không phải là như thế.
Cho nên, những thứ phiền não của quá trình trưởng thành này, không đủ để ảnh hưởng đến sự theo đuổi của con đối với cuộc sống muôn màu muôn vẻ ngoài kia, con may mắn hơn so với nhiều người bình thường khác, bởi vì cho dù là con không cố gắng thì cũng có thật nhiều cơ hội và tư cách để theo đuổi ước mơ của chính con, trải qua cuộc sống mà con thích, bao gồm cả việc con muốn sống thành hạng người gì, ít nhất thì ngay lúc này con cũng có thể tự do lựa chọn. Rất nhiều người không thể lựa chọn được những thứ này, nhưng mà con thì có thể”
“Con biết, đó là cơ hội mà bố đã đưa đến cho con”
“Sự trông đợi duy nhất của bố con đối với con đó chính là, hy vọng con có thể sống thật hạnh phúc và vui vẻ, ở trong phạm vi tư tưởng của bố con, những thứ chuyện vụn vặt khác đều không quan trọng bằng chuyện này”
“Mộ Mộ, cảm ơn mẹ đã đứng ở góc độ của con mà cân nhắc vấn đề thay cho con”
“Mẹ là mẹ của con, đương nhiên nên suy nghĩ thay cho con rồi”
Sau khi Lâm Bạc Thâm nhìn thấy tin nhắn mà Phó Mặc Tranh gửi cho anh, vừa đang chuẩn bị trở về thì điện thoại di động lại vang lên.
Trên màn hình hiển thị số điện thoại có mã vùng của điện thoại để bàn ở quê quán của anh.
Lâm Bạc Thâm nghe máy: “A lô, mẹ”
Bên đầu kia của điện thoại, giọng nói của Tống Lệ có chút hoang mang và rối loạn: “A lô, Bạc Thâm à, đợt nghỉ của năm nay không cần phải quay trở về nhà đón Tết đâu”
Lâm Bạc Thâm cau mày: “Làm sao thế, mẹ? Con đã đặt vé máy bay ngày mốt quay trở về rồi”
“Cảnh sát Trần gọi điện thoại nói cho mẹ, nói rằng hai ngày trước bố của con đã mãn tù được thả ra rồi, tám năm rồi, Bạc Thâm, lần này, mẹ sẽ không để cho ông ta làm tổn thương đến hai mẹ con chúng ta nữa.
Cho nên, con không cần phải quay trở về, nhất thiết nhất thiết không được để cho ông ta tìm thấy”