Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1086




Chương 1086:

 

Mộ Vi Lan dẫn Phó Mặc Tranh đi tới một quán cà phê yên tĩnh ngay cạnh trường học của cô bé để nói chuyện.

 

Mộ Vi Lan đã gọi một tách cà phê, còn Phó Mặc Tranh gọi một ly Cappuccino, và gọi một số bánh nướng xốp và bánh ngọt tráng miệng nữa.

 

Biểu cảm nghiêm túc của Mộ Vi Lan nhìn chăm chằm vào con gái mình: “Từ bây giờ trở đi, nếu như con thành thật thì mẹ sẽ rộng lượng bỏ qua, còn nếu con chống lại thì mẹ sẽ xử con thật nghiêm khắc, cho nên con hãy trung thực nói ra đi.”

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Mặc Tranh cũng cúi thấp xuống: “Mẹ có phải là mẹ ruột của con không hả? Sao hỏi con như là đang tra khảo kẻ phạm tội vậy?”

 

“Tiểu Đường Đậu, bây giờ con chính là tội phạm, đợi đến khi bố con đến đây tra hỏi thì không chỉ đơn giản là tra hỏi tội phạm đâu, mà là sẽ dùng hình phạt nghiêm khắc để tra hỏi con đó”

 

Hình phạt nghiêm khắc để tra hỏi…

 

Phó Mặc Tranh lập tức rụt cái cổ nhỏ lại, cả người cô bé đều run lên cầm cập.

 

“Cậu bạn trai đó của con tên là gì?”

 

“Lâm Bạc Thâm ạ. Lâm là gỗ trong rừng, Bạc trong mềm mỏng và dày dặn, Thâm trong thâm sâu, tình cảm sâu nặng”

 

Mộ Vi Lan khẽ hừ một tiếng: “Cái tên này nghe có vẻ hay đấy, lại còn rất phù hợp với tên của con nha”

 

Phó Mặc Tranh nghe thấy những lời này, cô bé lập tức nheo đôi mắt lại rồi cười phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy ạ!”

 

Mộ Vi Lan giống như hất cho cô bé một chậu nước lạnh, nói: “Chỉ có điều, cho dù cái tên này của đối phương có hay đến mấy đi chăng nữa, mẹ và bố con cũng sẽ nhìn cậu ta không thuận mắt chút nào.”

 

Trái tim của Phó Mặc Tranh như bị rơi xuống hố bùn vậy, cô phồng má dậm chân “Hứ” một tiếng.

 

“Cậu ta là sinh viên cùng trường với con sao?” Mộ Vi Lan hỏi.

 

“Vâng ạ. Anh ấy là học trưởng của chúng con đó. Là sinh viên năm thứ ba”

 

Sau khi Mộ Vi Lan hỏi xong tất cả các vấn đề rồi, cô nhất định cũng đã hiểu rõ hơn về người tên Lâm Bạc Thâm này.

 

“Sắp xếp với người bạn trai đó của con đi, bảo cậu ta đến gặp mẹ nhé: “Hả? Mộ Mộ à, mẹ đây là muốn làm khó con sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Mặc Tranh trở nên khổ sở.

 

Mộ Vi Lan nhíu mày nói: “Cậu ta cũng đã bắt cóc con gái của mẹ rồi, tại sao mẹ lại không thể gây khó dễ cho cậu ta chứ? Nếu như hôm nay người tới đây là bố của con, thì con cứ ở đấy mà đợi bị đánh đòn đi”

 

Phó Mặc Tranh phồng cái miệng nhỏ lên: “Nhưng mà từ đầu đến cuối đều là con theo đuổi người ta mà, người ta không hề bắt cóc con nhé, con không dễ dàng gì mà theo đuổi được anh ấy, mẹ với bố muốn dọa cho người ta chạy mất mới vừa lòng hả?”

 

Mộ Vi Lan: Nghe kĩ một chút, có phải đây là câu nói mà con gái nhà ai cũng có thể nói được đúng không?

 

Vẫn chưa gả cho người ta đâu, vậy mà cánh tay ai đó đã muốn với ra bên ngoài rồi.

 

“Cái cậu tên Lâm Bạc Thâm đó, rốt cuộc là đã cho con uống thứ bùa mê thuốc lú gì vậy? Sao lại mê hoặc con đến nỗi không cần cả bố mẹ mình nữa”

 

Phó Mặc Tranh hừ một tiếng, đeo chiếc cặp sách nhỏ trên lưng, cô bé giận dữ đứng dậy đi về phía trước.

 

Mộ Vi Lan nhìn đứa con gái nhỏ của mình, cô vừa tức giận lại vừa buồn cười, đưa tay túm lấy cặp sách của cô bé: “Đi nào, về khách sạn ở cùng mẹ nhé”

 

Quay trở lại Khách sạn, bên trong phòng Tổng thống, hai mẹ con Mộ Vi Lan đưa lưng về phía nhau mà ngủ.

 

Phó Mặc Tranh núp ở trong chăn, cầm điện thoại di động gửi tin nhắn cho Lâm Bạc Thâm: “Bạc Thâm, buổi tối hôm nay em không thể trở về được, mẹ em tới Đế Đô rồi, sau khi phát hiện ra chuyện của chúng ta thì mẹ em còn nói, ngày mai mẹ em muốn gặp anh”

 

Rất nhanh sau đó, Lâm Bạc Thâm đã gửi lại một tin nhắn trả lời: “Anh có thể gặp mẹ em”

 

Phó Mặc Tranh có chút chùn chân: “Không nên đâu, nếu như mẹ của em gây khó dễ cho anh thì làm thế nào, cứ để em nói với mẹ là đợt nghỉ đông lần này, anh đã về quê thăm nhà rồi, như vậy thì mẹ em cũng không còn biện pháp nào để có thể gặp anh nữa”

 

Lâm Bạc Thâm không phải loại người gặp phải chuyện thì thích chọn cách trốn tránh: “Nếu như đến cuối cùng cũng vẫn phải gặp, vậy vẫn nên gặp sớm một chút thì tốt hơn, anh cũng không sợ mẹ của em gây khó dễ cho anh, lại nói, tuổi của em còn nhỏ, nói chuyện yêu đương với anh vốn dĩ là nên thông báo cho người nhà một tiếng, không nên bởi vì anh mà cãi nhau với người nhà, hửm?”

 

Phó Mặc Tranh từ nhỏ đã được nhà họ Phó nuông chiều, nâng niu mà nuôi lớn, lại chỉ mới vừa tròn mười tám tuổi, khó tránh khỏi tự do.

 

phóng khoáng, thậm chí có phần tùy hứng, lúc trước để cho cô ấy dọn tới ở cùng với anh, xét về vấn đề trách nhiệm thì cũng là nằm ở trên người của anh.