Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1084




Chương 1084:

 

“Mua khoai tây chiên với sữa bò cho người bạn nhỏ.”

 

“Gần đây người bạn nhỏ đã tăng được một cân rồi, vẫn sẽ bồi bổ không ngừng để đạt được mục tiêu đăng hai cân rưỡi”

 

Phong cách đăng bài trên Wechat đột nhiên thay đổi, người nào không biết còn tưởng Lâm Bạc Thâm bị hack mất tài khoản.

 

Thâm chí sau đó, những bài viết này đều bị Tăng Lê chặn lại, thậm chí cô ta còn cho Lâm Bạc Thâm vào danh sách đen.

 

Mắt không thấy thì tâm không đau.

 

Khi tới gần kỳ thi cuối kỳ, Phó Mặc Tranh tìm thấy một con mèo.

 

hoang nhỏ trong khu vực vườn tình yêu của trường học.

 

Phó Mặc Tranh ôm con mèo hoang nhỏ bẩn thỉu này về nhà, giấu ở trong nhà hai ngày mới bị Lâm Bạc Thâm phát hiện.

 

Lâm Bạc Thâm không thích nuôi thú cưng và anh ấy cũng không có tình cảm gì với chúng, chỉ cần nuôi mỗi cô ấy là đủ rồi. Cô ấy với thú cưng có khác gì nhau đâu cơ chứ, không có khả năng tự chăm sóc bản thân, còn làm cho ngôi nhà trở nên bừa bộn, ăn miếng khoai tây chiên còn có thể vãi đầy đất, quần áo vứt mỗi nơi một cái, bừa hết ra nhà.

 

Bây giờ còn tha thêm một con mèo hoang nhỏ không biết trời cao đất rộng kia là gì về nữa thì căn nhà này nhất định sẽ nổ tung.

 

Lâm Bạc Thâm muốn ném con mèo hoang nhỏ này ra khỏi nhà nhưng người nào đó lại ôm mèo, ngồi ở hành lang chơi xấu.

 

“Nếu anh không chịu nhận nuôi nó thì hãy ném cả nó lẫn em ra ngoài đi” Người nào đó nhìn chằm chằm anh ấy bằng ánh mắt đáng thương.

 

Lâm Bạc Thâm xoa xoa lông mày, anh ấy không biết phải làm như thế nào, ngồi xuống đất ra hiệu với con mèo nhỏ: “Trở lại đi”

 

Người nào đó đang ngồi dưới đất, mặt mày lập tức hớn hở, ôm lấy con mèo nhỏ đứng dậy: “Bạc Thâm, chúng ta sẽ cùng nhau tắm cho nó, sau khi tắm rửa sạch sẽ thì nhất định anh sẽ thích nó. Em nhặt thú cưng nhỏ này về nuôi nhất định sẽ tạo ra những kinh ngạc mừng rỡ”

 

“..” Có phải giống như anh ấy nhặt được cô bạn gái này không?

 

Phó Mặc Tranh cũng đặt tên cho con mèo hoảng nhỏ này là Xương Sườn.

 

Bởi vì khi vừa mới nhặt nó về, con mèo nhỏ này rất gầy.

 

Sau đó, con mèo nhỏ này bị Lâm Bạc Thâm cưng chiều và được cho ăn từ xương sườn cho đến thịt mỡ nên giờ nó đã trở thành một con mèo béo ú. Cái tên Xương Sườn chỉ là do mẹ nó đặt cho lúc nhặt về thôi chứ không bao giờ nhìn thấy nữa.

 

Thi cuối học kỳ vừa mới kết thúc, Mộ Vi Lan nhận được lời mời của Hòa Tuệ đi tới Đế Đô chơi, nhân tiện đến trường học thăm Phó Mặc Tranh, muốn đi cùng Phó Mặc Tranh quay về Bắc Thành.

 

Vừa nãy Mộ Vi Lan đi xuống lầu ở ký túc xá dành cho nữ sinh, cô gọi vài cuộc điện thoại cho Tiểu Đường Đậu, nhưng lại không có ai nghe máy.

 

Mộ Vi Lan đành phải quay lại ký túc xá, hỏi cô quản lý ký túc xá: “Chào cô ạ, tôi là mẹ của em Phó Mặc Tranh – Sinh viên năm nhất của khoa Tiếng Anh, tôi có thể đi vào ký túc xá của con bé để tìm nó không?”

 

Cô quản lý ký túc xá thấy Mộ Vi Lan có chút quen mắt, cách ăn mặc.

 

lại rất thời thượng sang trọng, nói: “Được chứ, cô đi sang bên này đăng ký một lát đã.”

 

Sau khi Mộ Vi Lan đăng ký xong xuôi, cô đi vào trong ký túc xá của Phó Mặc Tranh.

 

Cửa của ký túc xá được mở ra, bên trong có người, nhưng Mộ Vi Lan vẫn theo lịch sự mà gõ của phòng.

 

Chu Tiểu Ninh đang ở trong phòng thu dọn hành lý để chuẩn bị quay về nhà, cô ấy vừa ngước mắt lên nhìn thì thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng ngoài cửa, đối với người phụ nữ xinh đẹp này thì cô ấy cho chút ấn tượng, nhưng cô ấy lại không nhớ rõ là đã gặp người này ở đâu rồi.

 

“Cô là…?”

 

Mộ Vi Lan nhẹ nhàng mỉm cười, nói: “Cô là mẹ của Phó Mặc Tranh, cô gọi điện thoại cho con bé nhưng không gọi được, cho nên cô muốn đến ký túc xá đợi nó. Cháu là bạn cùng phòng của con bé sao?”

 

Lúc này, Chu Tiểu Ninh mới bừng tỉnh đại ngộ, chẳng trách cô ấy lại cảm thấy người này có chút quen mắt. Vào thời điểm khai giảng, bố mẹ của Phó Mặc Tranh đã từng tới ký túc xá một lần rồi.

 

“Cháu là bạn cùng phòng của cậu ấy ạ. Chỉ có điều… Cô không biết rằng cậu ấy đã không còn sống ở ký túc xá này nữa sao ạ?” Chu Tiểu Ninh ngập ngừng hỏi.

 

Mộ Vi Lan hơi hơi nhíu mày: “Không ở ký túc xá hả, con bé cũng không có nói cho cô biết, nếu không ở trong ký túc xá vậy thì con bé có thể ở đâu được chứ?”