Cố Đình Xuyên cười ha ha nói: “Chú Phó, dì Mộ, hai người đừng lo.
Có lẽ Đường Đậu hơi mệt chút thôi, ăn cơm xong nghỉ ngơi một lát chắc sẽ không có việc gì đâu”
Mộ Vi Lan nói với con gái: “Đợi lát nữa ăn xong, con về phòng tắm rửa rồi ngủ một giấc thật ngon đi”
“Vâng”
Sau khi bữa tối kết thúc, Phó Mặc Tranh đi lên lầu trở về phòng mình.
Cô không nhịn được gửi tin nhắn cho Lâm Bạc Thâm: “Anh về đến nhà chưa?”
Mãi một lúc sau, đối phương mới lạnh nhạt trả lời hai chữ: “Vẫn chưa”
Phó Mặc Tranh nhìn thời gian, cũng đã hơn tám giờ rồi tại sao anh ấy vẫn chưa về đến nơi?
Trước đây cô từng nghe Triệu Hà An kể gia cảnh của Lâm Bạc.
Thâm không được tốt lắm, ở vùng nông thôn Bắc Thành. Đi từ sân bay về nhà phải ngồi xe buýt rất lâu.
Phó Mặc Tranh cảm thấy áy náy, trả lời một câu: “Em xin lỗi”
Lúc này, Lâm Bạc Thâm đang ngồi trên xe buýt, trông thấy ba chữ này thì hơi hơi nhíu mày.
“Em xin lỗi anh vì chuyện kia sao?”
“Em không nên bắt anh theo em về nhà”
Một lúc lâu sau Lâm Bạc Thâm vẫn chưa trả lời cô.
Phó Mặc Tranh nghĩ là anh giận nên định gọi điện cho anh.
Lâm Bạc Thâm trả lời lại: “Anh nghĩ em tự nhận thức được mình sai ở đâu: Nhìn những dòng này có thể tưởng tượng ra khuôn mặt cùng với giọng nói lạnh lùng của anh.
Phó Mặc Tranh gửi biểu tượng gương mặt hối lỗi đáng yêu sang cho anh.
Lâm Bạc Thâm nhìn biểu tượng cô bé gào khóc đáng yêu trên màn hình, sự lạnh lùng giữa hai hàng lông mày hơi giảm đi một chút.
Lúc Phó Mặc Tranh muốn giải thích rằng Cố Đình Xuyên không phải chồng tương lai của cô thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Đường Đậu, con tìm được quần áo đi tắm chưa? Có cần mẹ tìm giúp con không?”
Ngoài cửa là giọng nói dịu dàng của Mộ Vi Lan.
Phó Mặc Tranh vội vàng giấu điện thoại vào trong chăn, đứng lên.
Mộ Vi Lan đẩy cửa vào nói: “Con đang làm gì đấy, mẹ giúp con xả nước tắm nhé?”
Phó Mặc Tranh chạy nhanh tới ôm cánh tay Mộ Vi Lan nói, “Mẹ, chỉ có mẹ là thương con nhất”
Mộ Vi Lan cười nói: “Con là con gái của mẹ, mẹ không thương con thì thương ai?”
Sau khi tìm được đồ ngủ và xả nước tắm xong, Phó Mặc Tranh thoải mái ngâm mình nằm trong bồn tắm.
Mẹ cô lại còn nhỏ thêm vài giọt tinh dầu oải hương, thả đầy cánh hoa hồng mới hái vào bồn cho cô. Cô nằm trong bồn tắm thoải mái ngủ quên mất.
Mộ Vi Lan ở lại trong phòng con gái, giúp cô sửa sang lại giường chiếu. Điện thoại trong chăn đột nhiên reo lên.
Mộ Vi Lan hơi nhíu mày, tìm điện thoại lấy ra. Màn hình điện thoại hiển thị, Ông xã Thâm.
Ông xã Thâm…?
Mộ Vi Lan càng nhíu mày sâu hơn, rất tò mò, cộng thêm lo lắng liền nhận cuộc gọi này.
Muốn biết đối phương là nam hay nữ.
Mộ Vi Lan nhận điện thoại.
Bên kia điện thoại, một giọng nam lạnh lùng trầm thấp, chỉ hời hợt nói một câu: “Anh về đến nhà rồi”
Mộ Vi Lan nói: “Alo, xin chào, tôi là mẹ của Phó Mặc Thanh, xin hỏi cậu là?”
Đối phương không hề kinh ngạc, ngược lại rất ung dung: “Cháu là bạn cùng trường của cô ấy”