Anh ấy không vui đúng không?
Cố Đình Xuyên, cái tên miệng rộng này!
Xe Maserati màu xanh khởi động, chạy như bay.
Phó Mặc Tranh ngồi ở ghế phụ, chân mày trắng nõn chau lại.
Cố Đình Xuyên vừa lái xe vừa liếc nhìn cô: “Sao vậy công chúa nhỏ, quay về không vui sao?”
“Lúc nãy sao cậu lại nói cậu là chồng tương lai của tớ hả?”
“Sao nào, cậu không muốn gả cho tớ à?”Cố Đình Xuyên nhướn mi, cười đùa .
Ai ngờ Phó Mặc Tranh lại nghiêm túc nói một câu: “Đương nhiên là tớ không muốn gả cho cậu rồi, chúng ta là bạn bè từ bé, không phải kiểu quan hệ bạn bè trai gái kia”
Cố Đình Xuyên ngẩn ra, sau đó không để ý lắm cười một cái: “Tức giận nhiều thế, ăn phải lựu đạn à?”
“Cố Đình Xuyên!”
“Ôi, nhỏ thôi”
Tính khí Cố Đình Xuyên tốt như vậy cho nên trong lúc nhất thời cô tức giận dựa vào ghế, cố gắng kiềm chế lại.
Bên trong xe trở nên yên tĩnh.
Cố Đình Xuyên dùng khóe mắt liếc nhìn cô, không nhịn được nói: “Lúc nấy là tớ không đúng, nhưng người đàn ông kia vừa nhìn là biết có ý đồ với cậu, nếu tớ không nói như vậy thì làm sao anh ta có thể biết ý mà từ bỏ được chứ?
Phó Mặc Tranh quay lưng với cậu ta, cắn môi xì môi xì một tiếng nói: “Không cần cậu phải quan tâm”
Cố Đình Xuyên thấy cơn giận của cô không giảm bớt, lùi một bước: “Được, bây giờ tớ không cãi nhau với cậu nữa”
Chỉ là Cố Đình Xuyên rất phiền não, coi như bọn họ là bạn từ nhỏ thì cũng đâu cản trở gì đến chuyện bọn họ phát triển thành quan hệ bạn bè trai gái đâu cơ chứ?
Hiện tại mối quan hệ bạn bè thân thiết từ nhỏ của bọn họ lại trở thành rào cản để bọn họ phát triển tình cảm rồi sao?
Cố Đình Xuyên cáu kỉnh giơ tay vò đầu bứt tóc.
Chiếc Maserati màu xanh đã lái vào trong biệt thự nhà họ Phó.
Phó Mặc Tranh và Cố Đình Xuyên vào nhà, dì Lan và Mộ Vi Lan đang chuẩn bị đồ ăn.
“Đường Đậu đã về rồi, Hàn Tranh, Đường Đậu về rồi.”
Phó Mặc Tranh chạy tới, ôm Mộ Vi Lan: “Mẹ, con nhớ mẹ quá!”
Mộ Vi Lan cười nói: “Con vẫn còn nhớ mẹ sao, con đi học hơn một tháng đã chủ động gọi cho mẹ được mấy cuộc điện thoại hả?”
“Dì Mộ, Đường Đậu, hai người đừng tán gẫu nữa, cháu sắp chết đói đến nơi rồi, lúc nào mới được ăn cơm đây?”
Mộ Vi Lan võ võ con gái: “Con với Đình Xuyên đi rửa tay đi, chúng ta dọn cơm ngay đây”
“Vâng”
Chờ ông nội Phó và Phó Hàn Tranh xuống thì bắt đầu ăn cơm.
Trên bàn ăn tối, ông nội Phó hỏi Đường Đậu một đống câu hỏi về các hoạt động trong trường đại học.
Lúc đầu việc trở về nhà này khiến cô rất vui, nhưng sau đó dọc đường từ sân bay trở về, Phó Mặc Tranh đều suy nghĩ vấn đề Lâm Bạc Thâm có tức giận hay không, cho nên bây giờ không có khẩu vị ăn uống gì cả.
Mộ Vi Lan chú ý đến, gắp cho con gái một con tôm rồi hỏi: “Món ăn không hợp khẩu vị của con sao? Không phải con thích ăn nhất là tôm à?
Sao hôm nay sao lại không ăn thế?”
Ánh mắt Phó Hàn Tranh cũng nhìn về phía con gái.
Phó Mặc Tranh lắc đầu, cúi đầu ăn tôm: “Không phải ạ”