Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1027




Giản Mông buột miệng trêu chọc cô: “Tranh Tranh, đây là lần thứ sáu cậu quay đầu lại rồi, người ta nói gì nhỉ, kiếp này gặp nhau là nhờ kiếp trước đã quay đầu lại đến mức gãy cổ đấy”

 

Cô liền phồng má trợn mắt với Giản Mông.

 

Giản Mông nhắc nhở cô: “Được rồi, đừng nhìn nữa, chúng ta đến cửa an ninh rồi, tớ nhìn cũng không giống con nhà giàu, nếu lỡ thời gian check-in thì tớ sẽ hối hận chết mất”

 

Giản Mông kéo Phó Mặc Tranh vào sảnh phía sau sân bay.

 

Nhà Giản Mông ở thành phố Q, thời gian check-in của cô sớm hơn Phó Mặc Tranh một chút. Sau khi Giản Mông rời đi, Phó Mặc Tranh ngồi một mình ở sảnh chờ ồn ào, mặc dù xung quanh rất nhộn nhịp nhưng cô lại cảm thấy rất cô đơn.

 

Mãi đến lúc check-in, Phó Mặc Tranh vẫn cố nhìn ra phía ngoài phòng chờ, dòng người tấp nập, ai cũng tranh thủ mấy ngày nghỉ để về nhà.

 

Nhưng cô vẫn không thấy Lâm Bạc Thâm đâu.

 

Được rồi, khi nào quay lại trường thì cô sẽ tính sổ với anh sau vậy.

 

Lúc xếp hàng lên máy bay, cô đứng cuối hàng, lúc mọi người đều lên máy bay hết rồi thì phòng chờ liền trở nên rất trống trải.

 

Nhân viên khâu kiểm vé mỉm cười: “Quý khách hãy đưa chứng minh thư và vé cho tôi kiểm tra ạ”

 

Phó Mặc Tranh vừa định đưa vé cho người ta thì nghe thấy một giọng nam quen thuộc vang lên phía sau.

 

“Mặc Mặc”

 

Cô sững người, ngạc nhiên quay đầu lại.

 

Lâm Bạc Thâm đứng gần đó, lúc này ánh nắng chiều bên ngoài phòng chờ đang xuyên qua cửa sổ, chiếu lên người anh, cậu thanh niên vốn dĩ luôn lạnh lùng kiêu ngạo ấy lúc này lại trở nên dịu dàng ấm áp đến lạ.

 

Lâm Bạc Thâm mỉm cười với cô, ôn hòa, yêu chiều.

 

Bốn mắt nhìn nhau, Phó Mặc Tranh vừa ngạc nhiên, vừa cảm động, vội nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy cổ anh.

 

“Em còn tưởng là anh sẽ không đến tiễn em”

 

Trong phòng chờ vẫn còn khá nhiều người, Lâm Bạc Thâm ôm eo cô rồi vỗ nhẹ vào lưng cô: “Đây là nơi công cộng, để ý hình tượng nào.”

 

“Em không… Em sắp lên máy bay rồi… Không đúng, sao anh lại vào đây được?”

 

Phó Mặc Tranh ngạc nhiên nhìn anh, Lâm Bạc Thâm chìa vé máy bay trên tay ra: “Tiễn em về Bắc Thành”

 

Phó Mặc Tranh nhìn tấm vé máy bay trên tay anh, im lặng hồi lâu, ánh mắt cô tràn đây sự cảm động và vui vẻ.

 

“Anh bảo là anh bận cơ mà?”

 

“Có bận đến mấy thì cũng phải tiễn bạn gái về nhà chứ”

 

Hiếm lắm mới thấy anh biết ăn nói thế này, bình thường lúc nào cũng nghiêm túc, lạnh lùng, cô còn tưởng là anh không biết nói mấy câu tình cảm.

 

Mắt Phó Mặc Tranh cay cay: “Anh còn biết em là bạn gái anh đấy à?

 

Em còn tưởng mình là bạn gái anh nhặt ngoài đường về”

 

Thấy cô gái nhỏ nhìn mình với đôi mắt đen nhánh, miệng thì bĩu ra, vừa đáng yêu lại vừa uất ức, rồi cô vừa muốn nổi cáu với anh nhưng đồng thời lại không dám, cực kỳ uất ức, Lâm Bạc Thâm cảm thấy tim mình sắp tan chảy đến nơi rồi.

 

“Ừ, dù em có là cô bạn gái anh nhặt được thì anh cũng không vứt đi đâu: “. Anh mới là người em nhặt được ấy”

 

Cô vừa khóc vừa cười, còn nắm tay lại đánh anh.

 

Bàn tay to lớn của Lâm Bạc Thâm nắm trọn lấy bàn tay nhỏ xinh của cô: “Đi nào, cô bạn gái nhặt.”

 

Cô gái nhỏ kiêu ngạo nâng mặt lên: “Lâm Bạc Thâm, anh có biết là bạn gái nhỏ nhặt được thì không được làm mất không hả? Chịu khó nuôi nấng thì sau này sẽ nhận được bất ngờ đấy”

 

Lâm Bạc Thâm cười dịu dàng: “Em thì có thể cho anh bất ngờ gì chứ? Đồ tham ăn”