Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1013




Diệp Duy nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Anh còn ở đây hung dữ với em mà không lo làm gì đi, nếu không phải tại anh thì Tranh Tranh đã không vui rồi Trong lòng Lâm Bạc Thâm hơi tức giận, nhưng rất nhanh đã bị anh ấy đè xuống rồi quay người nhanh chân đi vào rừng.

 

Tăng Lê gọi Lâm Bạc Thâm lại: “Bạc Thâm, anh đi đâu thế?”

 

“Tìm người “Lỡ như lát nữa đám Tranh Tranh về thì sao, tín hiệu trong rừng không tốt nên không thể gọi điện thoại được, thế chẳng phải anh đi uổng công sao?”

 

Lâm Bạc Thâm không để ý lời Tăng Lê nói sau lưng.

 

Cao Hãn cũng lo lắng nói: “Em và đàn anh Lâm sẽ đi tìm bọn họ.”

 

Thịnh Hoài Nam dặn dò: “Hai người nhớ cẩn thận một chút, nếu thật sự không tìm thấy thì hãy trở về nói cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ đi tìm chung”

 

“Được- Trong rừng cây, Phó Mặc Tranh và Giản Mông đã bị lạc mất nhau từ lâu.

 

Trong rừng tối tăm, cô ấy ôm củi trong tay, bất chợt dưới chân bị trượt một cái làm rơi vào trong hố.

 

Cô ấy di chuyển mắt cá chân nhưng không bò lên nổi, xung quanh là tiếng gió lạnh thổi dọa cô ấy muốn khóc thét lên.

 

Cô ấy lấy điện thoại ra gọi nhưng gọi thế nào cũng không thể gọi được vì không có tín hiệu.

 

“Cứu mạng với!”

 

Phó Mặc Tranh kêu trong vô vọng, cô ấy mở đèn pin của điện thoại lên, trông mong bọn họ nhìn thấy ánh sáng hẳn có thể tìm tới mình.

 

Nhưng mà sẽ có người tới tìm cô ấy sao?

 

Lâm Bạc Thâm và Tăng Lê chơi vui vẻ như vậy thì làm sao có thể lo lắng cho cô ấy được?

 

Trong lòng không khỏi ê ẩm.

 

“Cứu mạng! Có ai không?”

 

Bên này thì Lâm Bạc Thâm và Cao Hãn đã chia ra hai đường để tìm người.

 

Lâm Bạc Thâm cầm đèn pin, anh ấy là người luôn tỉnh táo ung dung, nhưng trên đường tìm kiếm thì trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

 

Nếu cô ấy bị lạc đường trong rừng, hay gặp phải thú rừng… Lâm Bạc Thâm không dám nghĩ thêm nữa.

 

Khu rừng này rất lớn, cộng thêm đang là buổi tối nên tâm mắt bị trở ngại, ngay cả người cảm nhận phương hướng cực tốt như Lâm Bạc Thâm cũng chưa chắc có thể nhớ rõ đường trở về.

 

“Cứu mạng! Có ai không? Cứu tôi với!”

 

Lâm Bạc Thâm loáng thoáng nghe thấy có giọng nói của một cô gái trẻ tuổi đang la hét cứu mạng.

 

Anh ấy ngẩng đầu xem xét đẳng xa thì thấy có một luồng ánh sáng yếu ớt đang chuyển động.

 

Lâm Bạc Thâm nhanh chân chạy tới: “Mặc Mặc!”

 

Phó Mặc Tranh nghe thấy một giọng nói lo lắng lạnh lùng của một chàng trai, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn thì lại là Lâm Bạc Thâm!

 

“Lâm Bạc Thâm…”

 

Lâm Bạc Thâm nằm trên đất để duỗi tay xuống: “Đưa tay cho anh, anh kéo em lên”

 

Phó Mặc Tranh nâng cao tay, Lâm Bạc Thâm cầm bàn tay và cổ tay thật mềm mại của cô ấy rồi kéo cô từ dưới hố lên.

 

Phó Mặc Tranh nhào vào trong lòng Lâm Bạc Thâm, hai tay cô ấy ôm chặt lấy cổ anh ấy, sức cô ấy nhào vào lòng Lâm Bạc Thâm có chút lớn khiến anh ấy không kịp phòng bị làm cơ thể có chút ngã ngửa, nhưng cũng may anh ấy đã đón được cô ấy.

 

Hai tay của anh ấy đơ ra mấy giây, cuối cùng anh ấy cũng đưa tay ôm lấy cô gái mềm mại trong lòng, tâm trạng bối rối căng thẳng đã bình ổn trở lại.

 

Cô ấy an toàn là tốt rồi.

 

Cô gái trong lòng đang khóc lóc nỉ non: “Em còn tưởng rằng anh sẽ không tới cứu em…”

 

Tiếng khóc có chút nức nở.