Sau đó Diệp Duy nói gì, Phó Mặc Tranh cũng không nghe vào tai, trong đầu chỉ có tin tức Lâm Bạc Thâm bị thương.
Anh ấy ở bệnh viện à, vết thương có nặng không, chảy nhiều máu như vậy, có nguy hiểm đến tính mạng không?
Phó Mặc Tranh bỗng nhiên nghĩ đến ngày hôm qua anh không cho cô đi gặp anh, có phải vì muốn giấu giếm việc anh bị thương?
Sau khi giờ học buổi sáng kết thúc, Phó Mặc Tranh gọi điện thoại cho Thịnh Hoài Nam.
Thịnh Hoài Nam nói cho cô biết Lâm Bạc Thâm bệnh viện Nhân Dân số 1.
Phó Mặc Tranh nghỉ hai tiết học buổi chiều, gọi taxi đi bệnh viện.
Nhưng cô vừa mới tìm được phòng bệnh của Lâm Bạc Thâm đã lập tức thấy bên trong phòng bệnh, Tăng Lê đang chăm sóc cho Lâm Bạc Thâm.
Tăng Lê bưng trà rót nước đảo cháo cho Lâm Bạc Thâm, rất là săn SÓC.
Phó Mặc Tranh đứng ở ngoài cửa, nhéo nhéo tiểu nắm tay, quả nhiên cô đến không đúng lúc rồi, cô vốn không nên đến.
Trong phòng bệnh, Tăng Lê nói: “Ba em ngày hôm qua cũng thấy anh trên hot search, ông ấy rất thực tán thưởng anh, còn bảo em hôm nào đó dẫn anh đi gặp ông ấy”
A, hai người bọn họ còn sắp gặp mặt gia trưởng à?
Phó Mặc Tranh cản cần môi, cánh môi bị cắn tái nhợt.
Tăng Lê lại nói: “Đúng rồi, Bạc Thâm, em nghe ba em nói, trường học của chúng ta có hai người sẽ đến tiểu bang Massachusetts của nước Mỹ đào tạo chuyên sâu, ý của ba em là, nếu anh nguyện ý thì hai chúng ta sẽ đi cùng nhau.”
Tăng Lê thấy Lâm Bạc Thâm nhăn nhăn mày, cho rằng anh lo lắng về vấn đề chỉ phí, vội vàng nói: “Học phí gì đó đều là trường học chỉ trả, chỉ tiêu hằng ngày tuy rằng không nhỏ, nhưng chúng ta có thể vừa học vừa làm”
‘Vành mắt Phó Mặc Tranh hơi hơi phiếm hồng.
Thì ra bọn họ đã tính toán cùng đi nước Mỹ đào tạo chuyên sâu, thế mà cô còn ngây thơ cho rằng Lâm Bạc Thâm sẽ thích cô.
Phó Mặc Tranh quay đầu liền chạy, đụng phải y tá đang đến phòng bệnh để đổi nước thuốc.
Khi y tá cầm nước thuốc của Lâm Bạc Thâm tiến vào, cười hỏi: “Ngài Lâm, vừa rồi có cô bé đến tìm anh, là bạn gái của anh à?”
Cô bé vừa rồi còn ở quầy phục vụ của y tá hỏi thăm một ít tình huống của Lâm Bạc Thâm.
Lâm Bạc Thâm và Tăng Lê đều là sửng sốt.
Lâm Bạc Thâm hỏi: “Cô bé?”
“Đúng vậy, da rất trắng, đôi mắt to, tóc dài, rất xinh đẹp, cũng rất quan tâm đến anh, ở quầy phục vụ của y tá hỏi rất nhiều về thương thế của anh, rất lo lắng cho anh, tôi còn tưởng là bạn gái của anh ấy”
Y tá một bên cười nói, một bên đổi nước thuốc cho Lâm Bạc Thâm.
Lâm Bạc Thâm theo bản năng nhìn ra ngoài phòng bệnh, nhưng bên ngoài phòng bên là một mảnh trống rỗng.
Năm ngày sau, Lâm Bạc Thâm xuất viện.
Mà lần trước Phó Mặc Tranh đến bệnh viện chịu tổn thương nên cô ấy không còn chủ động liên lạc với Lâm Bạc Thâm nữa.
Trên forum diễn đàn trường học đang lan truyền danh sách tuyển chọn của Massachusetts, bên dưới có không ít học sinh khẳng định nhất định là con gái hiệu trưởng Tăng Lê và người giỏi của ngành tài chính Lâm Bạc Thâm.
Một là hai người này trai tài gái sắc, bất kỳ mặt nào cũng cực kỳ ưu tú.
Hai là Tăng Lê gần vua được ban lộc.
Về phần Lâm Bạc Thâm, người ở đại học Đế Đô đều biết Tăng Lê nhìn Lâm Bạc Thâm với con mắt khác, ưu ái có thừa, Tăng Lê thổi chút gió bên tai hiệu trưởng cũng là chuyện rất có khả năng.
Nhưng quả thật hai người hết sức ưu tú, dù cho không có mối liên hệ này thì tám chín mươi phần trăm tên của bọn họ cũng ở trên danh sách, cho nên cũng không có ai ghen ghét hay nói xấu gì cả.
Phó Mặc Tranh tắt website đi, cô ấy cảm thấy bản thân thật mông lung rồi ghé vào máy tính trước mặt.