Vợ Yêu Của Thiếu Tá

Chương 92: Hợp tác




Cùng một thời điểm tại khu lao động của Thành Phố S, một nơi bình dân với những căn hộ cũ kỹ.

Quần áo được treo lủng lẳng bên ngoài cửa sổ để mặc cho người đi qua kẽ lại nhìn thấy.

Đường phố dơ bẩn, rác rưởi đầy đường, mấy quán ăn lụp sụp đông đúc những công nhân lao động.

Sau một ngày mệt mỏi tựu tập tại những quán ăn quen thuộc, uống vài ly bia thư giãn cùng với bạn bè là niềm vui duy nhất của họ.

Tại một căn hộ cũ kỹ trên tầng năm, người đàn ông bị thương ngồi thê thảm dưới mặt đất, trong bóng đêm lạnh lẽo.

Căn phòng tối đen như mực, chút ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn đường bên ngoài khuôn cửa sổ rọi vào, phản chiếu lại gương mặt nhăn nhó lắm tắm mồ hôi của người đàn ông.

Dương Minh Huy bất lực ngồi dưới mặt đất, dựa lưng vào bức tường cứng ngắt phía sau.

Hắn vươn tay bật công tắc đèn lên, căn phòng tối om chợt tỏa sáng khiến hắn hơi khó chịu nhíu mày, để thích nghi với ánh sáng.

Hắn đau đớn mím chặt môi, cúi đầu nhìn vào vết thương đang chảy máu trên tay.

Vết đạn rất sâu, vừa rồi hắn còn ngoan cố động thủ với Cao Huy nên càng khiến vết thương nghiêm trọng hơn, máu chảy rất nhiều nhuộm đỏ tay áo sơ mi màu trắng của hắn.

Dương Minh Huy dùng tay còn lại cầm chặt tay áo xé một cái, tay áo bị hắn xé toang ra để lộ vết thương ra ngoài.

Hắn mở nắp hộp cứu hộ, không do dự cầm lên một sợi dây màu trắng.

Dương Minh Huy cắn một đầu sợi dây, tay thành thạo quấn sợi dây vài vòng qua bắp tay phía trên vị trí vết thương, cuối cùng hắn buộc sợ dây chặt lại.

Dương Minh Huy buông đầu sợ dây trong miệng ra thở hổn hển, những giọt mồ hôi trên trán hắn vô tình rơi xuống gương mặt khiến mảnh áo trước ngực ướt đẫm.

Từng cử chỉ của hắn đều động đến vết thương, khiến hắn đau đớn vô cùng.

Hắn ngã đầu về phía sau hít vào một hơi thật sâu để ổn định lại hơi thở gấp gáp của hắn, sau vài giây định thần bàn tay toát đầy mồ hôi vươn tới cầm lên con dao phẫu thuật sắc bén nằm trong thùng y tế.

Trước khi tiến hành tiểu phẫu hắn không quên dùng cái bật lửa, khử trùng cây dao phẫu thuật.

Cây dao phẫu thuật trên tay hắn bắt thình lình ấn xuống vị trí viên đạn đang ghim sâu vào bắp tay.

Cây dao phẫu thuật chạm xuống da thịt khiến hắn đau đến chết đi sống lại, miệng vô thức gầm lên.

"Ahhhhhhhhhhhh......"

Hắn cắn chặt răng tay không vì sự đau đớn nhất thời mà dừng lại, ngược lại hắn ra tay càng mạnh càng cây độc hơn.

Đột nhiên cánh cửa chính bị ai đó đẩy ra, mặc dù lúc này hắn rất đau đầu óc cũng trở nên mơ hồ, thế nhưng sự cảnh giác của hắn lại vô cùng nhạy bén.

Hắn ngước mắt lên nhìn ra cửa nhìn thấy người bước vào là Thẩm Thanh, hắn mới buông xuống sự phòng bị trong lòng.

Hắn không quan tâm đến cô, tay tiếp tục động tác lấy đầu đạn ra.

Sau bao nhiêu nổ lực cuối cùng đầu đạn cũng hiện ra trước mắt hắn, hắn dùng mũi dao nhọn lấy đầu đạn ra.

Đầu đạn vừa được lấy ra hắn đã không còn sức lực, bàn tay đang cầm con dao phẫu thuật buông lỏng ra rơi xuống mặt đất tạo ra âm thanh chói tai.

" Đinh........"

Thẩm Thanh hốt hoảng, cô đứng bắt động mắt mở thật to nhìn Dương Minh Huy.

- Anh điên rồi sao?

Vết thương nghiêm trọng như vậy sao không đến bệnh viện?

Hắn nghĩ mình là siêu nhân sao?

Không có cảm giác đau?

Dương Minh Huy nhìn Thẩm Thanh cố nặng ra một nụ cười khinh thường, hừ lạnh một tiếng nói.

- Hừ....

So với vết thương trong lòng tôi, thì vết thương này có đáng là gì!

Nghe Dương Minh Huy nói vậy, trong lòng Thẩm Thanh hiện lên cảm giác xót xa.

Mặc dù cô không phải là Dương Minh Huy nhưng cũng hiểu rõ cái cảm giác ôm trong lòng thù hận là sao.

Suy nghĩ cho kỹ, Dương Minh Huy không đến bệnh viện cũng tốt, vì chỉ cần hắn lộ diện thì Lôi Lạc Thần sẽ biết ngay.

Thẩm Thanh quan sát Dương Minh Huy, nhìn vào cử chỉ điêu luyện và sự thành thạo của hắn, Thẩm Thanh tin rằng hắn đã từng tự mình lấy đầu đạn ra.

Dương Minh Huy băng bó lại vết thương của mình, hắn chỉnh lại tư thế ngồi dựa lưng vào tường nhìn Thẩm Thanh.

- Cô đến đây để làm gì?

Thẩm Thanh bước chậm rãi đến trước mặt của Dương Minh Huy, cô nhìn hắn từ trên xuống dưới.

Lúc này Dương Minh Huy đã không còn về điển trai lịch lãm của thường ngày mà trông vô cùng nhếch nhác.

Thẩm Thanh thở dài khuyên hắn.

- Anh còn cố chấp để làm gì?

Anh nghĩ với khả năng của mình có thể đối phó được với Thiếu Tá sao?

Thôi thì anh hãy rời khỏi Thành Phố S này, đi đến nơi không ai quen biết làm lại từ đầu.

Lời nói của Thẩm Thanh khiến Dương Minh Huy phẫn nộ vô cùng, hắn như điên lên cầm lọ thuốc khử trùng bên cạnh ném thẳng về phía của Thẩm Thanh.

"Choang..........."

Dương Minh Huy quát lớn.

- Cô im miệng cho tôi!

Thẩm Thanh nhanh chân né sang một bên, cô nhìn hắn nói.

- Im miệng?

Anh nghĩ mình là ai?

Muốn tôi im thì tôi sẽ im sao?

Tôi khuyên anh một câu, nếu còn muốn sống thì tốt nhất nghe theo lời của tôi, vì tôi biết tính tình của Thiếu Tá, nếu anh rơi vào trong tay của anh ấy thì anh sẽ chết chắc.

Dương Minh Huy nhìn Thẩm Thanh nhếch môi cười khêu khích.

- Ha.....ha.....ha.....

Ai sẽ là người chết trước còn chưa biết?

Lần này họ sẽ khiến Lôi Lạc Thần chết mà không biết nguyên nhân!

Thẩm Thanh khó hiểu hỏi.

- Họ?

Họ là ai?

Anh đang nói gì vậy?

Dương Minh Huy không trả lời Thẩm Thanh, hắn nhìn Thẩm Thanh nói với giọng đầy tự tin.

- Cô không cần biết họ là ai, cô chỉ cần biết một điều lần này Lôi Lạc Thần sẽ chết chắc.

Lời nói quả quyết của Dương Minh Huy khiến Thẩm Thanh bất an trong lòng.

Dựa trên lời nói của Dương Minh Huy, ở phía sau hắn còn có một thế lực nào đó muốn lấy mạng của Lôi Lạc Thần.

Thẩm Thanh suy ngẫm một chút, cuối cùng cô quyết định.

- Nếu anh chắc là sẽ giết được Thiếu Tá, vậy tôi sẽ giúp anh một tay.

Dương Minh Huy nhìn Thẩm Thanh, ánh nhìn nghi ngờ của hắn khiến Thẩm Thanh bâng khuâng trong lòng nhưng ngoài mặt cô cố giữ bình tĩnh.

Dương Minh Huy khó hiểu vừa rồi cô còn khuyên hắn từ bỏ, sao bây giờ lại thay đổi ý định muốn giúp hắn.

Dương Minh Huy hít vào một hơi thật sâu cố dằn xuống nỗi đau trên cánh tay, hắn nhìn Thẩm Thanh.

- Thật ra cô muốn gì?

Mặc dù lúc này Dương Minh Huy không được tỉnh táo, nhưng hắn cũng không phải là loại người dễ bị người khác qua mặt.

Thẩm Thanh khom người nhìn thẳng vào mặt hắn.

- Tôi là một người rất thực tế, nếu nhắm không thể chọi lại thì phải chừa cho mình con đường lui an toàn, còn nếu đã dám chắc sẽ hạ gục được đối thủ thì nhất định phải ra tay một cách tàn nhẫn nhất.

Tuy lời nói của Thẩm Thanh không mấy gì thuyết phục đối với hắn, nhưng hắn không quan tâm.

Với tình hình hiện tại, có thêm một người bạn cũng tốt hơn một kẻ thù.

- Được, vậy chúng ta hãy hợp tác để trừ khử Lôi Lạc Thần.

Thẩm Thanh nhìn hắn gật đầu đầy quả quyết.