Vừa ra khỏi hang động, còn chưa định thần từ đâu xuất hiện một đám người.
Phong cách trang phục của họ rất lạ không giống người bình thường, khẩu trang màu đen che lại mũi và miệng, càng khiến mọi người khó có thể nhận dạng được bọn họ là ai.
Nhưng có điều, sự độc ác tỏa ra từ trong ánh mắt của họ tạo cho mọi người sự đề phòng.
Đúng như dự đoán của Storm, đám người che mặt vừa nhìn thấy họ, liền chỉa súng vào mọi người không ngừng nã đạn.
"Păng....pằng.....pằng..."
Vừa nghe tiếng súng mọi người liền phản kích.
Bàn tay rộng lớn của Lôi Lạc Thần vươn tới choàng qua vòng eo thon gọn của Storm kéo cô sang một bên, hai người ẩn núp sau thân cây lớn.
Khi Nhất Minh nghe tiếng súng, không hiểu vì sao trong lòng anh lại nghĩ đến Trần Sở Sở trước tiên.
Anh vươn tay nắm lấy bàn tay mềm mại của cô kéo sang một bên.
Trần Sở Sở kinh ngạc ánh mắt khó hiểu nhìn anh, cô không ngờ khi anh làm việc nghiêm túc cũng không tồi.
Trong lúc ngàn căn trở sợi tóc, Nhất Minh không có tâm trạng để ý đến cô, ánh mắt sắc bén chăm chú quan sát đám người che mặt.
Lúc này trong lòng anh nghi ngờ, không biết bọn người này có phải là người do Trung Tá phái đến hay không.
Kỳ Sơn nhanh tay lẹ chân, phóng về phía sau hòn đá lớn cách anh không xa, rút ra khẩu súng tiểu liên quát lớn.
- Đám người này không phải là người của Trung Tá.
Nghe Kỳ Sơn nói, sắc mặt của mọi người đột nhiên trở nên tối đen.
Thẩm Thanh và Dương Minh Huy vô tình ẩn núp cùng một nơi, ở phía sau bụi cây rậm rạp Thẩm Thanh trợn mắt nhìn Dương Minh Huy.
- Anh có đầu óc hay không, sao lại ra tay vào lúc này?
Có Thiếu Tá bên cạnh thì kế hoạch của anh sẽ thảm bại.
Dương Minh Huy ló đầu ra nhìn đám người thần bí, rồi nhìn sang Lôi Lạc Thần và Storm ở phía đối diện.
Dương Minh Huy nhếch môi cười khinh thường, hắn hừ lạnh một tiếng hùng hồn đáp.
- Hừ....
Để tôi xem lần này Lôi Lạc Thần sẽ dùng cách gì, để giữ mạng cho Mạnh An Nhi!
Lời nói của Dương Minh Huy khiến Thẩm Thanh bất an trong lòng, nói như vậy chẳng phải Dương Minh Huy đang ám chỉ rằng, bằng mọi giá họ phải giết cho bằng được Mạnh An Nhi, dù phải hy sinh bao nhiêu người cũng được.
Lôi Lạc Thần xoay qua nhìn Storm, sự trầm tĩnh trên gương mặt cô khiến anh hơi bất ngờ.
Anh trầm giọng nói.
- An Nhi, em ở đây chờ anh.
Mặc dù Lôi Lạc Thần đang ở phía sau thân cây lớn không nhìn thấy gì, nhưng vừa rồi khi họ xuất hiện anh đã quan sát từng tên một.
Vị trí của họ nằm ở trong đầu anh, anh nhìn Kỳ Sơn và Nhất Minh đưa tay lên, dùng những ngón tay thon dài ra hiệu cho họ.
Nhìn thấy Thiếu Tá ra ám hiệu, họ liền biết vị trí chính sát của bọn người thần bí.
Lôi Lạc Thần dùng khẩu hình đếm.
- Một.....hai....ba!
Vừa đếm đến tiếng thứ ba, Lôi Lạc Thần, Kỳ Sơn và Nhất Minh cùng một lúc phóng ra ngòai bắn trả.
"Pằng.....pằng.....pằng...."
Sự phản kích đột ngột khiến bọn người thần bí không thể nào trở tay kịp, trước ánh mắt ngỡ ngàng của họ Kỳ Sơn và Lôi Lạc Thần đã thành công chế ngự hai tên, đoạt lấy vũ khí trên tay họ.
Sau một hồi đấu súng, Lôi Lạc Thần chợt nhật ra dường như mục tiêu của bọn họ chính là Storm.
Nhìn thấy Lôi Lạc Thần đang đánh nhau cùng với một tên, Dương Minh Huy liền ra hiệu cho một tên thuộc hạ thủ tiêu Storm.
Hắn nhìn Dương Minh Huy gật đầu nhận lệnh, rồi cầm con dao sắc bén chậm rãi bước ra phía sau của Storm.
Lôi Lạc Thần nhìn thấy tên che mặt vướng về hướng của Storm, anh mau chóng tiêu diệt chướng ngại vật trước mặt.
Lôi Lạc Thiên xông đến một tên, đôi tay cường tráng chụp lấy đầu của hắn bẽ một cái.
"Rắc....."
Hành động của anh nhanh đến nỗi hắn vẫn chưa kịp phản kháng, đã bị Lôi Lạc Thần bẽ gãy cổ chết ngay lập tức, mắt trợn trừng trợn trạo.
Lôi Lạc Thần buông hắn ra, thân thể mềm nhũn của hắn ngã gục dưới chân anh.
Anh lao nhanh về phía Storm, cảm nhận được sự nguy hiểm đến gần mình Storm lập tức phòng thủ.
Lôi Lạc Thần nắm lấy tay cô, kéo về phía sau của mình, thân hình cường tráng đứng chặn trước mặt cô.
Lôi Lạc Thần xoay đầu lại nhìn cô thận trọng nói.
- An Nhi cẩn thận, họ đến là vì em!
Nghe Lôi Lạc Thần nói Storm sững người trong giây lát, nếu họ là vì cô mà tới, thì chắc chắn họ đã có chuẩn bị.
Storm nhìn Trần Sở Sở quát lớn.
- Sở Sở hãy cẩn thận, mau dùng Tiểu Phi!
Nghe Storm nói vậy, Trần Sở Sở cầm cái mặt dây chuyền trên cổ dựt mạnh một cái.
Cái mặt dây chuyền hình dạng trái tim nằm gọn trong lòng bàn tay cô, cô ấn vào cái chốt nhỏ bên hông.
Đột nhiên cái mặt dây chuyền hình trái tim được mở ra, cô lấy ra mấy viên thủy tinh nhỏ, hình dạng như hạt trân châu.
Trần Sở Sở cầm một viên thủy tinh quăng về phía bọn người che mặt, viên thủy tinh vừa chạm xuống mặt đất lập tức nổ tung lên.
"Đùng......"
Mặc dù Tiểu Phi không có lực sát thương mạnh nhưng từ trong Tiểu Phi tỏa ra một loại khói độc, tạo cho người hít phải sinh ra ảo giác.
Ánh mắt của mấy tên che mặt hiện lên tia sợ hãi, con ngươi không ngừng co rút, trán lắm tắm mồ hôi vì sự ảnh hưởng của khói độc.
Nhìn thấy sức mạnh của Tiểu Phi, mọi người đều bước ra, ánh mắt nghi ngời nhìn bọn họ rồi nhìn sang Storm và Trần Sở Sở.
Vài giây sau, khi khói độc thấm vào cơ thể của họ, họ không ngừng kêu lớn.
- Đừng.....đừng.......
Cứu tôi....cứu tôi.
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, mấy tên che mặt tự tàn sát lẫn nhau.
"Giết.........Ahhhhhhhh....."
"Ahhhhhhhhhh....."
Nhìn họ người này giết chết người kia, ai nấy đều trầm mặc, ánh mắt hiện lên tia hãi hùng.
Dương Minh Huy với vẻ mặt vừa tức vừa thất vọng, hắn tự nói với lòng.
- Đúng là một lũ vô dụng.
Kỳ Sơn nhìn thấy tình cảnh trước mắt, hành động điên rồ không thể kiểm soát của bọn họ là vì thứ gì đó Trần Sở Sở vừa mới quăng ra, anh tò mò hỏi.
- Sở Sở, cái đó là gì?
Trần Sở Sở nhìn Kỳ Sơn rồi liếc mắt nhìn Nhất Minh nói với giọng đắc ý.
- Nó chính là Tiểu Phi, là loại bom mini.
Ở trong Tiểu Phi tôi đã thêm vào một loại thuốc, có ảnh hưởng đến tinh thần của bọn họ, khiến họ sinh ra ảo giác.
Nghe Trần Sở Sở nói vậy, Dương Minh Huy đứng bên cạnh không nhịn được lên tiếng hỏi cô.
- Ảo giác?
Ảo giác gì lại khiến họ có hành động tự tàn sát nhau?
Kỳ thật không hiểu vì sao Trần Sở Sở lại không có ấn tượng tốt với Dương Minh Huy, nhưng cô sẽ nói cho hắn biết vì cô muốn hắn hiểu.
Đối đầu với Storm và cô cũng như tự mình đâm đầu vào chỗ chết.
- Trong lòng họ sợ cái gì nhất thì họ sẽ nhìn thấy cái đó.