Lời của tác giả:
Chị cảm ơn các em đã ủng hộ chị bấy lâu nay, tuần sau chị và gia đình sẽ đi Mỹ du lịch 5 tuần nên thời gian đăng truyện sẽ khác với bây giờ.
Mong các em thông cảm.
Love you 😍😍😍😘😘
———————————————————-
Mạnh An Nhi đau lòng trái tim tan nát quay trở lại Mạnh Viên, tự nhốt mình trong phòng ngủ không muốn gặp mặt ai.
Cô nằm lì trên giường lớn không ăn uống gì cả ngày, khiến Mạnh Hùng và Kiều Nhi lo lắng vô cùng,
Kiều Nhi và Mạnh Hùng ngồi bên cạnh giường, cô đau lòng nhìn đứa con gái nói ra những lời an ủi.
- An Nhi con đừng hành hạ bản thân của mình nữa, cứ tiếp tục không ăn không uống gì sẽ hại đến sức khỏe của con.
Kiều Nhi nói với giọng dịu dàng, cô nhìn thấy dáng vẻ buồn bả của đứa con gái khi quay trở về, cô biết Lạc Thần đã từ chối con bé.
Tính khí Mạnh An Nhi bướng bĩnh hơn người, cô cứng đầu không chịu nghe, tay cầm chặt tấm chăn màu hồng phấn kéo lên phủ kín đầu, không muốn nghe gì cả.
Vào giờ phút này lời nói trấn an của mọi người đều là vô nghĩa, chỉ khiến tâm tình cô kích động hơn.
Nằm trong chăn, trong đầu cô cứ hiện lên lời nói của Lôi Lạc Thần.
"Trong lòng anh đã có người khác."
Càng nghĩ trái tim cô càng đau, thì ra từ trước đến giờ là do cô suy nghĩ viễn vong một mình yêu đơn phương, anh chỉ xem cô như một cô em gái.
Kiều Nhi và Mạnh Hùng ở lại thêm một lúc, biết rõ tính khí của đứa con gái hai người quyết định rời đi, để lại không gian yên tĩnh cho An Nhi tự suy nghĩ thông suốt mọi chuyện.
Ngày hôm sau khi Kiều Nhi và Mạnh Hùng quay trở lại phòng của An Nhi, cô vẫn như cũ vùi mình trong tấm chăn mềm mại trên chiếc giường lớn.
Vừa nghe được có người bước vào phòng, Mạnh An Nhi liền dùng chăn trùm kín đầu lại.
Mạnh Hùng nắm tay Kiều Nhi bước tới gần giường, anh đau lòng lên tiếng trách móc.
"Hazzzz......Lạc Thần cũng thật là.......anh gọi cho cậu ấy từ hôm qua đến bây giờ nhưng không ai bắt máy.
Anh để lại tin nhắn nói An Nhi
vì cậu ấy không chịu ăn gì cả, cũng không thấy gọi lại."
Đột nhiên bàn tay mềm mại của Kiều Nhi đang nắm tay anh bất giác siết chặt lại, cô nhìn anh lắc đầu ý bảo anh đừng nói tiếp, đứa con gái đã thê thảm lắm rồi, lời nói của anh như đổ thêm dầu vào trong lửa, không giúp được gì chỉ khiến đứa con gái đau lòng hơn.
Với một người thông minh như anh sao lại không hiểu về điều này, thế nhưng anh cố tình nói vậy để cho An Nhi hiểu, Lạc Thần không yêu con bé.
Anh biết rõ tính tình của Lôi Lạc Thần, một người lạnh lùng cố chấp như cậu ấy rất khó có thể rung động trước một người.
Biết trước đoạn tình cảm này sẽ không có kết quả, thì làm sao anh có thể để đứa con gái bảo bối của mình càng lúc càng lún sâu hơn.
Mạnh An Nhi nằm im lặng trong chăn, cô biết thế nào ba cũng sẽ gọi cho anh Lạc Thần.
Vừa rồi trong lòng cô còn ôm chút hy vọng rằng khi anh biết cô vì anh nên tuyệt thực, anh sẽ đến xem cô ngay.
Nhưng lời nói của ba khiến cô tan nát cõi lòng.
Một giọt nước mắt nóng hổi lăng dài xuống gương mặt nhợt nhạt của cô.
Anh đã thay đổi, lúc trước chỉ cần nghe cô không được khỏe dù anh có ở nước ngoài cũng ngồi máy bay tư nhân về Thành Phố S để xem cô.
Nhưng từ khi anh gia nhập vào quân đội, mọi thứ đều thay đổi.
Tình cảm của anh, con người của anh trở nên xa cách hơn.
Cô ghét.... ghét cái quân trường Hùng Tâm chết tiệt kia, ghét cô gái tên gọi là Thẩm Thanh, người đã cướp đi anh Lạc Thần của cô.
Kiều Nhi là phụ nữ nên biết tâm trạng của đứa con gái, nhất là với An Nhi.
Từ nhỏ đến lớn An Nhi luôn có được những gì mình muốn.
Nghĩ đến đây Kiều Nhi tự trách bản thân của mình, sao mình lại nuông chiều An Nhi như vậy?
Kiều Nhi vươn tay cầm lấy tấm chăn mỏng, dùng sức kéo xuống.
Gương mặt tiều tụy tái nhợt còn động lại những giọt nước mắt trong suốt của An Nhi hiện ra trước mặt hai người.
Kiều Nhi đau lòng nắm lấy tay con nhẹ giọng nói.
"An Nhi, thế giới của con không chỉ có Lạc Thần.
Sau này bên cạnh con sẽ xuất hiện rất nhiều người đàn ông, một khi con gặp được phân nửa kia của mình, con sẽ biết tình cảm của con dành cho Lạc Thần bây giờ chỉ là tình cảm giữa anh em, chứ không phải là tình yêu."
Kiều Nhi nhìn thấy hai đứa cùng nhau lớn lên, nên cô biết nếu Lạc Thần thật sự yêu An Nhi thì đã yêu từ lâu.
Mạnh An Nhi không ngờ hai từ anh em này lại thốt ra từ miệng của mẹ, chẳng lẽ mẹ cũng nghĩ như anh Lạc Thần.
" Không!
Mẹ không hiểu con, không ai ngòai bản thân con hiểu rõ tình cảm của con dành cho anh Lạc Thần là gì.
Thứ tình cảm đó, con dám chắc là tình yêu."
Mạnh An Nhi kích động nói, cô đã mười sáu tuổi không phải là trẻ con nên biết mình yêu ai.
Nhìn thấy An Nhi đau khổ lòng Mạnh Hùng rất đau, đột nhiên anh nghĩa ra một cách.
Bàn tay mạnh mẽ của Mạnh Hùng thản nhiên choàng qua vai Kiều Nhi ôm cô chặt vào lòng, anh nhìn An Nhi
hỏi.
"An Nhi, con biết vì sao Lạc Thần không yêu con không?"
Mạnh An Nhi nhìn ba lắc lắc đầu, cô thấy mình thật hoàn hảo không có lý do gì anh Lạc Thần lại không yêu cô.
Mạnh Hùng nghiêm túc giải thích.
"Ba là đàn ông, nên hiểu đàn ông nghĩ gì.
Ngoài cái nhan sắc bề ngoài, thứ đàn ông chú trọng nhất chính là tài năng và bản lĩnh.
Lấy ba làm thí dụ, lúc chưa gặp mẹ con, bên cạnh ba xuất hiện rất nhiều rất nhiều người phụ nữ xinh đẹp, nào là ảnh hậu người mẫu, nhưng không một ai khiến ba động lòng.
Cho đến khi ba gặp mẹ con, ba mới biết rung động trước một người là cảm giác như thế nào.
Ngay lần gặp mặt đầu tiên, ba đã bị sự tự tin cùng với trí thông minh của mẹ con thu hút."
Mạnh Hùng nói đến đây ánh mắt yêu thương nhìn vào gương mặt diễm lệ của Kiều Nhi, cả đời này anh sẽ không bao giờ quên được cái lần đầu tiên anh gặp cô.
Mạnh An Nhi nghe ba nói vậy liền ngồi thẳng người lại, thuận tay kéo tấm chăn che lại phần ngực của mình, ánh mắt hiếu kì nhìn ba mẹ.
"Mẹ, mẹ đã làm gì đã khiến một Mạnh Tổng, phong lưu đa tình như ba để ý?"
Nghe cô hỏi vậy Kiều Nhi bắt giác nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp mặt tại quán bar Night Angel bên Paris.
Môi Kiều Nhi cong lên thành một nụ cười ngọt ngào.
Nhìn thấy ánh mắt cùng với nụ cười hạnh phúc trên kéo môi cô, Mạnh Hùng vui vẻ kể lại.
"Mẹ con đánh cược với người ta, nếu mẹ con có thể khiến một đại ca giang hồ cam tâm tình nguyện tặng chiếc xe Lamborghini mà hắn yêu quý nhất cho mẹ con, thì người đó sẽ thua cho mẹ con mười triệu đô la.
Nếu là con, con sẽ làm gì?"
Mạnh An Nhi ngẫm nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra, một đại ca giang hồ, còn là chiếc xe đắt tiền hắn quý nhất.
Mạnh An Nhi nhìn hai người lắc đầu, ánh mắt thích thú nhìn ba chờ ba nói tiếp.
"Mẹ con đề nghị đấu rượu với tên đại ca giang hồ kia.
Hắn nghĩ mình sẽ thắng chắc, vì tửu lượng của phụ nữ thì làm sao sánh bằng được với đàn ông, nên hắn không cần suy nghĩ đã đồng ý ngay.
Nhưng hắn thật không ngờ, tửu lượng của mẹ con vượt xa hắn.
Cuối cùng mẹ con đã dễ dàng thắng được chiếc xe Lamborghini của tên đại ca giang hồ, còn thắng luôn mười triệu đô la của tên đàn ông kia."
Nghe ba kể lại chuyện trước đây của mẹ, Mạnh An Nhi khâm phục mẹ vô cùng.
Từ lúcbcô hiểu chuyện đến bây giờ, trong lòng cô luôn cho rằng mẹ là một người phụ nữ dịu dàng yếu đuối, luôn được ba nâng niu trong lòng bàn tay.
Cô thật không ngờ mẹ lại thông minh như vậy.
"Lúc trước mẹ mưu mô xảo huyệt, sao bây giờ mẹ lại nhu mì như vậy?"
Mạnh An Nhi khó hiểu nhìn mẹ hỏi.
Kiều Nhi nghe con hỏi vậy cô ngước mắt nhìn Mạnh Hung.
"Bây giờ mẹ đã có ba con, mẹ không cần phải tỏ ra mạnh mẽ nữa.
Điều hạnh phúc nhất của một người phụ nữ, chính là tìm được một người đàn ông có thể chia sẽ gánh nặng trên vai mình.
Mẹ đã tìm được, nên sẽ hưởng thụ sự yêu thương của ba con."
Kiều Nhi vừa nói vừa dùng ánh mắt yêu thương nhìn Mạnh Hùng, Mạnh Hùng vui vẻ ôm chặt cô hơn.
Mạnh An Nhi nhìn thấy ba yêu mẹ như vậy, trong lòng hâm mộ không thôi.