Vợ Yêu Của Đại Ca Xã Hội Đen

Chương 19: Phóng túng quá độ?




Triển Thất thấy chiếc xe màu đen cổ bị đặt ở giữa kia, cả người đều hưng phấn. Ở hiện đại cô đặc biệt thích xe cổ, chỉ là muốn có được cái này cũng là một việc khó khăn, đã từng muốn có một chiếc, chỉ là sau khi lấy được không lâu liền bị người đuổi giết xuyên không tới nơi này.

"Lão đại nói là cho tôi, chìa khóa đâu?"

Hiện tại cô không kịp chờ đợi muốn lái xe đi hóng gió, khi biết chìa khóa vẫn còn ở chỗ Văn Nhân Mạc, giống như một cơn gió bay đi rồi.

"Lão đại, chiếc xe bên ngoài là cho tôi sao?"

"Ừ"

Hiển nhiên Văn Nhân Mạc vẫn còn đang tức giận, không cho Triển Thất vẻ mặt tốt, nhưng Triển Thất cũng không để ý, dám lấy chìa khóa từ trong tay anh.

"Lão đại, yêu anh chết mất."

Lấy được chìa khoá, Triển Thất lập tức hưng phấn tiến lên ôm lấy Văn Nhân Mạc, cho một cái ôm nhiệt tình, sau đó giống như cơn gió chạy đi.

Sau khi Triển Thất chạy đi, Văn Nhân Mạc vẫn duy trì tư thế ôm. Trừ Triển Thất, không có ai có thể dựa vào anh gần như vậy, ngay cả anh cũng không biết tại sao khi Triển Thất đến gần không có chút chán ghét nào.

Lần này đúng lúc anh đi ra ngoài thấy chiếc xe này, nghĩ đến dáng vẻ ngày đó Triển Thất cưỡi ngựa lại muốn dạy cô lái xe, xem chừng cô đã học xong.

Thu cánh tay, xoay người lại nằm xuống ghế tựa dành riêng cho anh, khóe miệng lần nữa mỉm cười, tâm tình lập tức chuyển biến tốt.

Vả lại sau khi Triển Thất lấy được chìa khóa về muốn đi thử xe thì tâm tình lại không thể vui vẻ được, bởi vì cô phát hiện, không có xăng. Hỏi một vòng cũng không biết ở đâu có thể tìm được xăng, nghĩ tới đây, cô cảm thấy Văn Nhân Mạc cố ý, cho nên một thân một mình trở về nhà hờn dỗi.

"Triển gia, Triển gia, cậu đã ngủ chưa?"

Đêm khuya, Triển Thất vẫn lăn qua lộn lại suy nghĩ làm thế nào có xăng, nghe thấy tiếng gọi quyến rũ đến tận xương tuỷ, nghe âm thanh rất giống Tiểu Liên.

Lúc ban ngày Tiểu Liên nghe thấy Văn Nhân Mạc nói, đưa ba người các cô cho Triển Thất, sợ Triển Thất bị Như Mộng quyến rũ cho nên nửa đêm lặng lẽ bò tới cửa. Hơn nữa, nhiệm vụ chủ yếu cô tới Diễm bang chính là quyến rũ Triển Thất.

"Gia, tôi đi vào giúp cậu."

Tiểu Liên tự thấy là diện mạo cô mặc dù không bằng Như Mộng, nhưng cũng coi như tuyệt sắc rồi, đặc biệt là công phu trên giường, cũng không người đàn ông nào có thể bỏ qua. Ở trong mắt cô, Triển Thất là một thanh niên chưa có hưởng qua mùi vị phụ nữ, có thể leo lên giường "Cô", thế nhưng cô được lợi.

Không lâu sau khi Tiểu Liên bò vào phòng Triển Thất, trong phòng liền truyền đến từng đợt âm thanh làm cho người ta đỏ mặt tim đập.

"Ừ, a, gia gần cậu . . . . ."

Lúc này ừ. . . . . . A. . . . . . Âm thanh ước chừng vang lên suốt đêm, mà những người ở gần sân bị hành hạ cả đêm.

Ngày thứ hai Triển Thất lại trở thành người tin cậy của Diễm bang, buổi sáng người đang luyện công thấy cô đều đưa ánh mắt mập mờ nhìn cô, làm hại Triển Thất không dám ra khỏi phòng.

Liên tục suốt ba ngày đều như vậy, những người đàn ông kia đều nhìn Triển Thất đến đỏ mắt, không biết ban đêm phải chịu đựng, hay là ghen tỵ. Mà tai tiếng giữa cô và Văn Nhân Mạc không đánh mà tan, mấy đêm liên tục đến rạng sáng, thân thể mạnh mẽ như vậy, làm sao có thể là chịu được?

Ngay lúc đó, còn có một chuyện nhỏ, chính là một người đi khập khiễng cho ngựa ăn, nói hắn ta gặp phải hồ tiên. Mỗi đêm khi trời tối đều có thể cùng hồ tiên xinh đẹp này cùng **, thế nhưng, bộ dạng hồ tiên kia như thế nào thì không nhớ rõ. Chỉ là, tất cả mọi người cho rằng hắn ta bị mộng xuân. Như vẻ bề ngoài xấu xí, thân thể tàn tật của lão, thì có người phụ nữ nào sẽ coi trọng hắn ta, chưa nói là một hồ tiên xinh đẹp, chỉ sợ hắn ta có lấy tiền đi dạo kỹ viện, cũng không có người nguyện ý cùng hắn ta.

"Lão đại, mấy ngày nay bố trí không sai biệt lắm, đợi lão tặc Bạch Quang kia tới."

Đêm khuya ngày hôm đó, lúc này đáng lý ra nhân vật chính nên ở trong phòng hưởng thụ thì bấy giờ đang mang một đôi mắt gấu mèo cùng Văn Nhân Mạc thảo luận làm thế nào đối phó Bạch Bang.

"Bây giờ Bạch Quang đã mất đi tín nhiệm đối với Lý Đường chủ, cho nên, lần này hắn ta sẽ không đặt mình vào nguy hiểm, chúng ta chỉ cần đánh bại bọn họ là tốt rồi."

"Ha ha, xem ra Lý Đường chủ Anh Minh Thần Võ của chúng ta lần này nên vì Diễm bang chúng ta lập công rồi."

Hai người họ đều là người thông minh, dù không cần nói ra cũng biết đối phương nghĩ thế nào, sau khi thảo luận xong Triển Thất thúc giục Văn Nhân Mạc rời đi. Thì ra mấy ngày nay sau khi cô bố trí phòng bị cả đêm liền trở lại thư phòng Văn Nhân Mạc nghỉ ngơi, ngủ ở đây rất thoải mái, vừa không có người tiến vào, như vậy, chuyện cô không có ở trong phòng cũng sẽ không bị lộ.

"Đây là thư phòng của tôi mà, lúc nào thì thành của em rồi hả?"

Văn Nhân Mạc càng thấy Triển Thất như vậy, lại càng muốn trêu chọc cô, nhìn bộ dạng cô kinh ngạc, tâm tình cực kỳ tốt.

"Lão đại, nhìn tôi đã thức suốt mấy đêm vì Diễm bang rồi, anh để cho tôi ngủ sớm chút đi, tối mai lại không được ngủ."

Đối với một người lười biếng coi ngủ làm sinh mạng mà nói, không có gì hành hạ hơn so với việc không được ngủ.

"Chẳng lẽ không phải hàng đêm em phóng túng quá độ mà thành sao? Chính tôi nghe người dưới nói, người nào đó ngày ngày trầm mê nữ sắc đến thân thể cũng không cần."

Khó có dịp Văn Nhân Mạc nói giỡn, sau khi dứt lời không cho Triển Thất cơ hội liền rời đi như cơn gió. Để lại Triển Thất thề trong lòng, một ngày nào đó, sẽ cho anh nếm thử cảm giác phóng túng quá độ.