Chương XIV: Phần một: Thân phận của Thiên
Phần hai: Con nhỏ quậy phá này là vợ hắn…
(Phần 1)
Đúng vậy. Thiên là em họ của hắn, việc này đến nó cũng không biết. Nó chỉ biết, gia đình Thiên rất giàu có, cha mẹ rất có quyền thế. Sở dĩ Thiên phải học ở một ngôi trường không mấy danh tiếng như Thượng Hiền là vì ngày đó, Thiên hắn QUẬY lắm! Ba mẹ Thiên gửi hắn xuống nhà một người bà con, nghe đồn là rất dữ dằn, nên mới dạy dỗ được Thiên trở nên như ngày hôm nay (mặc dù hiện nay cũng chẳng khấm khá là mấy). Đấy, nó chỉ biết được mỗi nhiêu đó thôi.
_______________
-“Có chuyện gì?”
Hắn nhấp một ít rượu, thứ chất lỏng cay xè làm tê buốt đầu lưỡi ấy với hắn đã trở thành một thói quen. Nhớ lại hai năm trước, 24/24, hắn túc trực ở các quán ba, điên cuồng lao vào những cuộc chơi, điên cuồng mà uống rượu, đến nỗi, hắn ra vào đồn cảnh sát rồi đến bệnh viện không biết bao nhiêu lần, mùi thuốc khử trùng khó chịu vẫn còn nồng nặc trong trí nhớ. Nhắc lại, hắn không khỏi nhăn mặt, tự giác gạt ly rượu ra xa một chút.
-“Em không ngờ, anh lại có thể đồng ý chuyện hôn sự này.”
Thiên mở miệng, hai bàn tay đan vào nhau, ánh mắt không nhìn ra được có tâm sự gì. Hắn nghe vậy, cười chua chát:
-“Em nghĩ, anh không đồng ý đi chăng nữa, liệu chuyện hôn sự này có bị hủy bỏ hay không?”
Thiên nắm tay thành nắm đấm, có hơi cao giọng:
-“Thư_chính là người con gái ấy!”
Hắn nhìn Thiên, ánh mắt thoáng lên vẻ không thể tin được. Song, hắn nhìn Thiên, thật tâm nói một tiếng xin lỗi rồi liền đứng lên ra về. Nếu lúc đó hắn quay đầu lại, có lẽ hắn sẽ thấy được những nét đau khổ cùng nụ cười tự giễu trên khuôn mặt của đứa em trai ngốc nghếch mà hắn vẫn yêu thương. Nhưng, chỉ là nếu…
(Phần 2)
Về đến nhà, hắn gửi một tin nhắn đến Thiên, rồi ngồi phịch xuống ghế sofa, ngửa đầu dựa vào ghế đầy mệt mỏi. Hắn thật không ngờ, mọi chuyện lại có thể trùng hợp như vậy. Nhớ lại, ngày trước khi còn bé, hai anh em hắn đã chơi với nhau rất thân, thân hơn cả anh em ruột luôn ấy. Vậy nên cho dù có trưởng thành, họ vẫn thân nhau như ngày nào, chỉ là cảm xúc thể hiên, có ít một chút.
Ngày đó, Thiên vẫn thường kể cho hắn nghe về một cô bạn học, tính tình rất ương ngạnh, kì lạ và không…giống con gái là mấy. Ngay ngày đầu tiên gặp mặt đã tặng cho Thiên một đá thật đau làm quà gặp mặt. Những ngày tiếp theo cũng không vì vẻ ngoài đẹp trai hay sự giàu có của Thiên mà rung động, vẫn trực tiếp xua đuổi em trai hắn, xua càng xa càng tốt. Ban đầu hắn nghe về cô gái đó, cũng chỉ nghe cho có, không có sự nhập tâm. Nhưng về sau càng nghe Thiên kể, hắn lại càng thấy thích thú, hằng ngày cứ giống như một cậu bé đòi nghe kể chuyện vậy a.
Rồi đến một ngày, Thiên mặt mày đỏ ran, lí nhí nói với hắn: “Anh à, hình như…em…thích con nhà người ta rồi…” làm hắn cười ha hả, vỗ vỗ đầu Thiên ra vẻ khích lệ, còn tốt bụng bày cho Thiên cách cưa đổ cô bạn học ấy, chỉ tiếc là vẫn không thành công. Hắn thật đâu có ngờ, cô bạn học ngày nào mà em trai vẫn thường hay nhắc đến, lại chính là cô vợ tinh quái của hắn đây. Vậy đấy, hắn đã cứa một nhát dao thật sâu vào tim của chính em trai mình, dù chỉ là vô tình…
Có tiếng mở cửa, hắn hơi mở mắt, tầm nhìn vì đầu đang ngửa tựa vào ghế sofa mà hoàn toàn bị đảo ngược. Đập vào mắt hắn đầu tiên là cái quần dài ống rộng thùng thình màu trắng, đưa ánh nhìn lên cao một chút nữa là một cái áo cùng dạng, nhưng có vẻ phong phú hơn với một con chó cỡ bự đang nhe nanh gầm gừ… Nó đưa tay che miệng ngáp, nhìn hắn một hồi rồi bay tới đạp tới tấp vào chân hắn, tay cũng hoạt động hết công suất, trực tiếp nhắm vào bụng hắn mà đấm.
-“Ăn trộm này! Ăn trộm này!”
Hắn bị đánh bất ngờ, song, tay trái chế ngự hai tay nó, tay phải ghì hai chân nó, mặc kệ nó vùng vẫy, ép nó nằm xuống ghế sofa. Nó la sang sảng, chửi rủa đủ thứ trên đời. Hắn bất giác thở dài, kéo kính râm trên mặt nó xuống, cao giọng:
-“Chồng em đây này, con nhóc kia, nhìn kĩ vào!”
Nó im bặt. Mở to mắt, xong lại cười hì hì:
-“Thì ra là anh, tôi cứ tưởng ăn trộm. Ai bảo anh không bật đèn, lại còn thần thần bí bí ngồi giữa phòng khách, nên…”
-“Chứ không phải em từ lúc tôi mở cửa liền biết,còn trắng trợn giả vờ vừa ngủ dậy, đeo kính râm, loạng choạng đi ra đây và vờ tưởng tôi là ăn trộm, lấy việc công trả thù việc tư, đánh cho tôi chừa cái tội bắt cóc em hay sao?”
Hắn gầm nhẹ. Chắc hẳn nó không biết, hắn có thiết lập camera ở mọi ngóc ngách của căn hộ này, kể cả ngoài cửa cũng có. Nên cái bản mặt hí ha hí hửng của nó khi lập ra kế hoạch này, hắn đều thấy cả.
Chột dạ khi bị phát hiện, nó đổ mồ hôi lạnh, giả vờ nhìn sang chỗ khác. Đâu ngờ, hắn vậy mà lại tha cho nó, đứng dậy phủi phủi người rồi quay về phòng làm việc. Nó nhìn tên biến thái kia “bị” hiền lạ thường mà mặt ngơ ngơ ra. “Chẳng lẽ bị đánh có mấy cái mà giận rồi hay sao ta? Đàn ông con trai gì mà…tánh kì! Kệ xác anh.” Nó gật đầu tự nhủ rồi ngoảnh mông quay về phòng. Đâu biết ở căn phòng bên kia có một người đang thê thảm gặm nhấm nỗi buồn.
_____Sáng hôm sau_____
Hắn nhìn cái sinh vật được gắn mác “con gái” trước mặt mà không khỏi tiếc. Uổng công ông trời rồi, ông cho nó cái mặt đẹp như thế mà quên cho nó cái tướng ngủ đẹp một chút, để giờ nhìn nó đang nằm mỗi chân một hướng, một tay thì buông thõng xuống đất, một tay thì đặt trên giường, chăn gối sau khi bị đạp văng ra khỏi giường thì hiện đang nằm yên nghỉ dưới đất. Trước mắt hắn chính xác là một bãi chiến trường. Lắc đầu ngán ngẩm, tự trách bản thân mắt bị mù, yêu ai không yêu lại yêu phải nó.
-“Dậy đi.”
Hắn leo lên giường, lay người nó. Liền không cẩn thận bị nó một cước đá bay xuống đất, chổng vó. Lần thứ hai, hắn quyết định cẩn thận hơn, lấy cây chổi khều khều người nó. Nó ậm à ậm ừ, lăn qua lăn lại, rồi tự dưng dựt mạnh cây chổi, làm hắn theo đà ngã sấp xuống giường, đè mạnh lên bụng nó. Nó khó chịu, đánh bộp bộp vào lưng hắn, mở mắt quát to:
-“Hôm nay không đi học!”
Hắn bò dậy khỏi giường, cũng học nó mà quát:
-“Không đi học cũng phải dậy. Nấu đồ ăn sang cho tôi, tôi đói!”
Nó bật dậy, với lấy cái gối dưới đất ném vào mặt hắn:
-“Giúp việc đâu? Sao cứ phải phiền đến tôi? Đồ chết bầm,***!”
Hắn cũng với lấy cái chăn, chùm đầu nó lại:
-“Có đi nấu không thì bảo.”
Nó và hắn cứ chửi qua chửi lại, mắng qua mắng lại, đánh nhau loạn cả phòng lên. Đến khi cả hai cùng mệt lả người, cộng thêm chưa ăn sáng nên mới tạm đình chiến, đi kiếm cái gì ăn. Và cũng buổi sáng hôm đó, lần đầu tiên trong hai mươi lăm năm qua, hắn húp mì trứng mà lại cảm thấy vừa vui, vừa ngon đến lạ thường. Chắc từ lúc quyết định yêu nó, hắn của hắn đã không còn bình thường nữa rồi a~~~