Vợ Yêu Có Thời Hạn

Chương 16




Khi hai người đã vào công ty, cô bỗng dừng bước, nhớ tới anh đang sống một mình, nhỡ lúc anh không thoải mái, đột nhiên không tìm thấy người đến giúp thì phải làm thế nào bây giờ, cô kéo tay anh lại, lấy ra một cái bút từ trong ví da, rồi viết lên mu bàn tay anh một số điện thoại. “Về sau khi nào anh thấy không thoải mái thì có thể gọi điện thoại cho em.”

Bạch Hạo Duy vừa kinh ngạc vừa vui sướng nhìn số điện thoại trên mu bàn tay mình. Cô cho anh số điện thoại của mình, điều đó có nghĩa là cô đã coi anh như bạn bè, anh đã thành công đi được một bước tiến lớn.

Kết quả là vào buổi tối, Bạch Hạo Duy liền khẩn cấp gọi điện thoại cho cô.

“A lô, là anh, Bạch Hạo Duy đây.” Chẳng còn cách nào khác, chỉ khi ở công ty anh mới có thể nhìn thấy cô, mà trong thời gian làm việc anh không thể lúc nào cũng dính sát bên cô được, cho nên cả một ngày, thực ra thời gian hai người gặp nhau cũng không nhiều.

Nghe thấy giọng nói của anh, Hứa Tình Hoan lo lắng nhíu mày. “Anh cảm thấy không thoải mái à?”

Điện thoại truyền đến tiếng cười. “Không phải, anh chỉ muốn nghe giọng nói của em một chút thôi, em đã ngủ chưa?”

Nghe thấy anh không có việc gì, thần kinh căng thẳng của cô cũng dần buông lỏng. “Chưa ạ.” Cô vừa kẹp điện thoại bên tai vừa gấp quần áo mới thu từ ban công vào, nói:“Em có việc, nếu anh không còn chuyện gì khác thì em tắt điện thoại nhé.” Em trai cô ngày mai phải ra nước ngoài nửa tháng, cô còn muốn giúp em sửa sang lại hành lý.

“Oh, được, chúc em ngủ ngon.”

Nghe được trong giọng nói của anh có chút thất vọng, Hứa Tình Hoan lại không đành lòng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Em nghe nói những người gan không tốt không thể thức khuya, anh đi ngủ sớm một chút đi, có chuyện gì ngày mai nói sau.”

“Được, anh sẽ ngủ sớm.” Lời đáp lại này của Bạch Hạo Duy tràn đầy vui sướng, bởi vì anh nghe ra sự quan tâm trong giọng nói của cô – cô quan tâm đến anh!

Tắt điện thoại, nằm trên giường, anh vui vẻ đến mức khóe miệng cũng cong lên thật cao, cầm lấy bức ảnh của cô đặt trên tủ đầu giường, anh hạ xuống một nụ hôn.

Từ một tháng trước đây sau khi xuất viện, anh đã trở lại nơi hai người từng sống, ngoài ảnh chụp của hai người ra, anh còn chuyển giường ngủ trước kia của hai người đến Đài Trung, gian phòng này bố trí giống y như phòng ngủ trước đây của họ, khăn trải giường, chăn bông, gối đầu, tủ quần áo, tất cả đều là những thứ trước đó họ cùng nhau chọn.

Nằm trên chiếc giường từng ngủ cùng cô, anh thì thào với bức ảnh chụp cô:“Tình Hoan, anh đã trở về, trở lại bên cạnh em. Anh cam đoan lúc này đây, tuyệt đối sẽ không để em phải thương tâm nữa.”

Lần trước anh đã làm sai, không nói cho cô một tiếng, lựa chọn một người một mình chết đi, làm hại cô vì anh mà vô cùng đau khổ, lần này, anh sẽ không mắc phải sai lầm tương tự nữa.

Mà ở một nơi khác, Hứa Tình Hoan gấp quần áo xong, nhìn di động ở một bên, nhớ tới lời anh nói trong cuộc gọi vừa rồi, anh nói muốn nghe giọng của cô, môi hồng không thể không giơ lên một nụ cười.

Cảm giác được một người nghĩ đến như vậy, cảm thấy…… cũng khá tốt đẹp.

“Chị, ngày mai sau khi em ra nước ngoài, chỉ có mình chị ở nhà, chị phải cẩn thận một chút, nếu có ai không quen biết đến tìm chị, mặc kệ người ta nói cái gì chị cũng không được tin tưởng, cũng đừng để ý –” Hứa Triết Tự đi vào phòng cô, đang dặn được một nửa lại thấy cô mỉm cười ngẩn người, có chút kinh ngạc. “Làm sao vậy, sao chị lại cười vui vẻ thế?”

“Không có gì.” Thu lại nụ cười, cô cầm quần áo vừa gấp gọn, đi về phía phòng em trai ở bên cạnh, giúp em đặt vào va li, sắp xếp gọn gàng. “Chị đã chuẩn bị áo khoác ấm cho em rồi, tất len và bánh sandwich chị đặt ở bên cạnh, chị cũng mua cho em một cái lò sưởi, xem dự báo thời tiết thấy nói nhiệt độ không khí ở bên đó rất thấp, em phải nhớ kỹ lấy ra dùng đấy, còn nữa, pin dự phòng chị để trong túi rồi.”

Về chuyện Bạch Hạo Duy cô còn chưa có ý định nói với em trai, bởi vì trước mắt hai người chỉ có quan hệ bàn bè mà thôi, nếu sau này tiến thêm một bước nữa, thì lúc đó nói với em cũng không muộn.

Nghĩ như vậy, cô đột nhiên phát hiện mình tựa như cũng không bài xích chuyện kết giao với Bạch Hạo Duy, thậm chí còn có chút chờ mong.

Cô…… Không phải đã thích anh rồi chứ?

“Chị, vừa rồi giống như em nghe được chị đang nói chuyện, chị vừa nói chuyện điện thoại với ai à?” Không cho cô lảng tránh vấn đề vừa rồi, Hứa Triết Tự chưa từ bỏ ý định tiếp tục truy vấn.

“Ừ, một đồng nghiệp gọi tới.”

“Đồng nghiệp? Là đồng nghiệp nào vậy?” Hứa Triết Tự không khỏi kinh ngạc, anh biết chị mình luôn luôn cô đơn, không hay nói chuyện cùng đồng nghiệp, làm sao có thể có ai gọi điện thoại đến cho chị được, lại còn khiến chị cười vui vẻ như vậy nữa…… Vui vẻ, đúng, anh không nhìn lầm, vừa rồi chị thật sự cười rất vui vẻ.

“Là……”

Ngay lúc cô đang muốn mở miệng thì điện thoại trong nhà lại vang lên, Hứa Triết Tự đi ra phòng khách nghe điện thoại, là muốn tìm anh, họ nói chuyện cũng mất một giờ, chờ khi anh nói chuyện xong, Hứa Tình Hoan cũng lên giường đi ngủ rồi.

***

Mới sáng sớm tinh mơ, Bạch Hạo Duy đã đi vào Giai Tiên, chỉ huy công nhân khuân vác chuyển đồ anh mua lên tầng trên cùng, sau khi những công nhân đó rời đi, anh lại bận rộn một lúc lâu, thẩn thể anh còn chưa khôi phục hoàn toàn nên một lúc sau đã thở hổn hển, trán chảy đầy mồ hôi, áo sơmi trắng của anh cũng dính bẩn, nhưng nhìn hoa viên nhỏ trước mắt đã dần dần hoàn thành, anh lại không nhịn được nhếch khóe miệng lên nở nụ cười.

Về sau nơi này sẽ là thế giới bí mật của anh và Tình Hoan, tưởng tượng đến cảnh anh và Tình Hoan cùng nhau ăn cơm trưa ở đây, anh lại cười càng toe toét.

Nếu anh đem cô trở về bên mình, nếu anh làm chồng cô, thì anh muốn dùng tình yêu thương tràn đầy của mình lấp kín từng khe hở trong cuộc sống của cô!

Lần này, anh nhất định phải sống được thật lâu thật lâu, cùng ở bên cô đến già, tuyệt đối không thể để cô vì anh mà đau lòng, rơi lệ.

“Em nói với anh muốn dùng tầng cao nhất, là vì làm cái này sao?” Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng nói, anh quay đầu nhìn, chỉ thấy vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Uy đang nhìn hoa viên nhỏ của anh.

“Thế nào, lãng mạn không?” Trên mặt Bạch Hạo Duy mang theo một tia đắc ý hỏi.

“Sao tự dưng lại đi làm hoa viên ở đây thế?” Diệp Uy buồn bực.

“Đương nhiên là để vừa tâm sự vừa ngắm hoa với người mình yêu rồi.” Chuyện theo đuổi Tình Hoan, anh cũng không sợ để cho Diệp Uy biết, dù mọi người trong công ty đều biết Tình Hoan là của anh cũng tốt, như vậy sẽ không ai dám có ý gì với cô nữa.

“Người mình yêu hả?” Diệp Uy trừng lớn mắt. “Em chỉ ai thế? Troy hay Tình Hoan?”

“Làm sao có thể là Troy!” Anh tức giận lườm hắn một cái.

“Nhưng đêm qua anh gặp Troy, hắn nói hắn vẫn còn ở lại bên cạnh em.” Trước đây giới hội họa từng truyền ra tin Hạo Duy và người đại diện của mình là một đôi tình nhân, bởi vì Hạo Duy sống ở Mỹ lâu năm, không thường xuyên liên lạc, cho nên hắn cũng không biết tình hình thực tế như thế nào.

Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Bạch Hạo Duy lại suy sụp.

“Hôm qua tan tầm tên kia lại chạy đến tìm em, uy hiếp em, hắn nói nếu không giữ hắn lại thì ngày nào hắn cũng đến công ty làm loạn, em chỉ có thể để hắn ở lại thôi.” Bọn họ ước định kỳ hạn ba tháng, đến lúc đó nếu Troy vẫn không thể khuyên được anh thay đổi tâm ý, thì hắn nhất định phải về Mỹ, từ nay về sau không được đến quấy rầy anh nữa.

Vì muốn thoát khỏi sự dây dưa phiền phức của hắn, anh đành phải nhẫn nại cùng hắn ba tháng.

“Tại sao em không chịu quay lại Mỹ với hắn? Thật ra chờ đến khi tay em không run nữa, em vẫn có thể tiếp tục vẽ tranh mà.” Diệp Uy không hiểu nói.

“Em đã mất đi nhiệt tình với hội họa, bây giờ em đã có mục tiêu khác trong cuộc sống rồi.” Trong giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ của Bạch Hạo Duy, có chứa kiên định không thể dao động.

Mất đi nhiệt tình với hội họa? Diệp Uy không thể tin được lý do đó lại được nói ra từ cậu em họ cả ngày vùi đầu vào thế giới hội họa này.

“Hạo Duy, em thật sự thay đổi rất nhiều, khó trách Troy nói em xa lạ làm cho hắn gần như không nhận ra.”

“Em từng chết đi một lần sau đó đã sống lại một lần nữa, bây giờ Bạch Hạo Duy trước mắt anh này, đã không còn là Bạch Hạo Duy trước đây nữa.” Anh nói ám chỉ.

Cẩn thận đánh giá người mồ hôi đầm đìa trước mắt này, lại thấy vẻ mặt tươi cười của Bạch Hạo Duy, Diệp Uy trầm ngâm.

“Em có thật lòng với Tình Hoan không?” Nói thực ra, so với Bạch Hạo Duy âm trầm khép mình trước đây, hắn có vẻ thích Bạch Hạo Duy sáng sủa thích cười này hơn.

“Trừ cô ấy ra, lòng em không thể chứa đựng bất cứ ai.” Bạch Hạo Duy nhìn thẳng vào hắn trả lời. Nhắc tới cô, trong mắt anh không giấu được say đắm và thâm tình.

Tình ý sâu đậm đó, ngay cả Diệp Uy cũng cảm nhận được, hắn thực kinh ngạc, mới ngắn ngủn vài ngày thôi, thế mà cậu em họ này đã yêu thương cô ấy sâu nặng đến vậy ư. Tuy nhiên, cảm tình vốn không có đạo lý gì cả, hắn còn nhớ rõ ngày đầu tiên Hạo Duy đến công ty nhìn thấy Tình Hoan, tựa như đã nhất kiến chung tình với cô. (Nhất kiến chung tình: vừa gặp đã yêu.)

Nhưng, trong lòng hắn còn có một nghi vấn. “Như vậy chuyện với Troy là thế nào? Hôm qua hắn nói, trước kia khi còn ở Mỹ, hai người đã ở cùng nhau.” Giới hội họa truyền lưu bọn họ là một đôi tình nhân, chắc là không phải tin đồn vô căn cứ đâu.

Không nghĩ tới Troy còn nói ra lời khiến người ta hiểu lầm này với Diệp Uy, Bạch Hạo Duy đen mặt, vội vàng giải thích. “Quan hệ giữa em với hắn chỉ là họa sĩ với người đại diện thôi, em tuyệt đối không có loại tình cảm nào khác với hắn đâu. Anh cũng biết trước kia em có chút tự kỷ, không tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài, cho nên hắn mới có thể chuyển đến gần em để tiện chăm sóc cuộc sống hàng ngày của em.”

Chuyện có đúng như lời anh nói không, thật ra hắn cũng không rõ ràng, có điều dựa vào trực giác của hắn, tình cảm Troy dành cho Bạch Hạo Duy chắc chắn không hề tầm thường, nếu thật muốn có cái gì, cũng chỉ là mến mộ người tài mà thôi.

Diệp Uy nhìn hoa viên anh mất cả buổi sáng để bố trí, suy nghĩ một chút rồi lại hỏi:“Em là vì Tình Hoan, nên mới không chịu về Mỹ cùng Troy à?”

Nhìn về phía bầu trời trong xanh, một lát sau Bạch Hạo Duy mới nói:“Em vốn không thuộc về nơi đó, nơi này mới là nhà của em.”

Gần đến giờ nghỉ trưa, Bạch Hạo Duy gửi một tin nhắn cho Hứa Tình Hoan – trưa nay chúng ta cùng ăn cơm ở trên tầng cao nhất nhé, anh làm hai phần cơm rất ngon đó.

Bởi vậy vừa đến mười hai giờ, anh liền khẩn cấp lên tầng trên cùng đợi cô, anh có chút không yên lòng, không biết cô có lên đây không.

Anh còn nhớ rõ trước đây khi theo đuổi cô, mãi đến lần hẹn thứ mười hai, cô mới gật đầu đồng ý.

Thời gian cứ trôi qua từng giây từng giây một, Bạch Hạo Duy lo lắng đi qua đi lại, lo lắng có thể là cô không đọc được tin nhắn của anh, lập tức nghĩ, có phải nên xuống tầng trực tiếp nói với cô mới tốt.

Liếc mắt nhìn đồng hồ, mười hai giờ mười phút, ngay khi anh không kềm chế được nữa muốn xuống tầng tìm cô thì cửa thang máy lại được đẩy ra, vừa thấy đó là cô, Bạch Hạo Duy hưng phấn chạy qua.

“Anh còn nghĩ em không nhận được tin nhắn của anh, đang muốn đi xuống tìm em đó.” Anh tươi cười, hoa chân múa tay vui sướng nói. “Nào, chúng ta qua bên kia ngồi đi.” Anh kéo tay cô đến một bàn ăn ngoài trời.

Sau khi hai người đã ngồi xuống, Hứa Tình Hoan giương mắt nhìn về phía hoa viên nhỏ phía trước, cô chưa từng lên tầng cao nhất này, không biết hóa ra còn có một nơi như thế, nhưng cô có cảm giác nó mới được chuẩn bị không lâu.

“Sao anh lại phát hiện ra nơi này?” Cô tò mò hỏi.

“Sáng sớm nay anh đã đến làm, anh nghĩ sau này mỗi ngày sẽ chuẩn bị hai phần cơm trưa, giờ nghỉ trưa chúng ta sẽ cùng nhau ăn ở đây.” Ánh mắt anh lóe sáng nói. Cô gầy đi rất nhiều, anh muốn bồi bổ cho cô.

Cô kinh ngạc nhìn anh. Chỉ vì muốn cùng cô ăn trưa, cho nên anh mới bố trí nơi này thành như vậy?

“Nào, nếm thử tay nghề của anh đi.” Anh vội vàng mở hộp cơm ra, đặt một đôi đũa xuống trước mặt cô.

Dưới ánh mắt chờ mong của anh, cô ăn thử một miếng, hương vị này làm cô có cảm giác hoài niệm, cô nghi hoặc nheo mắt lại, tiếp tục ăn miếng thứ hai, miếng thứ ba.

Sau khi ăn xong ba miếng, cô xác định rằng trước đây mình đã từng nếm qua mùi vị này rồi, vị giác của cô nhớ mang máng đến hương vị này, tiếp theo, trước mắt cô thoảng qua một bóng dáng đang bận rộn trong phòng bếp, sau đó không lâu, trên bàn đã bày ra rất nhiều món ăn với những hương vị và màu sắc tuyệt vời, cô cố gắng muốn thấy rõ gương mặt người đó.

Nhưng anh ấy không quay mặt lại, cô giơ tay ra giữa không trung muốn nắm lấy, muốn kéo anh quay người lại –

“Làm sao vậy, Tình Hoan?” Bạch Hạo Duy cầm bàn tay đang giơ ra của cô, lo lắng nhìn vẻ mê võng trên khuôn mặt cô.

“Em…… Giống như thấy một người.” Cô thì thào nói.

“Em nhìn thấy ai?”

“Anh ấy đứng nấu ăn trong phòng bếp, em không nhìn rõ mặt anh ấy.” Đột nhiên cô có chút hoảng hốt, cảm thấy mình tựa như đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng, cau mày cố gắng hồi tưởng.

Nghe thấy vậy, ánh mắt Bạch Hạo Duy bỗng sáng lên. Cô nhớ lại anh sao?

Nhưng ngay sau đó, anh nhớ tới lời cảnh báo chị mình nói trong điện thoại –

Nếu em không hy vọng Tình Hoan suy sụp, thì đừng nhắc đến chuyện gì có liên quan đến Lăng Tuyên với cô ấy, chẳng may giải được thôi miên, những kí ức thống khổ đau thương đó ùa về, sẽ làm cô ấy không chịu nổi đâu.

Sắc mặt anh thoáng chốc biến đổi, vội vàng nói:“Không cần suy nghĩ! Chuyện đó không quan trọng, nào, ăn cơm trước đi.”

“Nhưng……”

Để chuyển sự chú ý của cô, anh chạy đi hái một đóa hoa chi tử. [1]

“Đóa hoa này tặng cho em.”

“Thơm quá.” Đóa hoa màu trắng đó tản mát mùi hương thanh nhã, bay vào mũi cô, thành công rời đi ý nghĩ trong đầu cô. “Nhưng, anh biến nơi này thành như vậy không có vấn đề gì sao?” Nơi này dù sao vẫn là sở hữu của công ty, không có sự đồng ý của công ty mà đã làm thế này, chỉ sợ không tốt lắm.

“Anh cũng nói với anh họ rồi, anh nói muốn mượn nơi này, anh ấy đã đồng ý.” Anh không nói cho cô, thậm chí sáng nay Diệp Uy còn lên đây xem qua. “Anh nghĩ ngày nào cũng ăn cơm bên ngoài thì không tốt lắm, về sau mỗi ngày anh sẽ chuẩn bị hai phần cơm trưa, chúng ta sẽ cùng nhau ăn ở đây, em thấy có được không?”

“…… Vâng.” Ánh mắt tràn đầy chờ mong của anh làm cô khó có thể từ chối, không tự giác gật đầu.

Cô có ấn tượng tốt với anh, có lẽ, có thể thử kết giao với anh.

Thấy cô gật đầu, Bạch Hạo Duy vui sướng, kích động cầm tay cô. “Em đồng ý rồi?”

“Anh nắm tay em đau quá.” Thấy anh vui vẻ, cô cũng tự nhiên nở nụ cười.

“Thực xin lỗi.” Anh nhanh chóng buông tay cô ra, cười híp mắt nói:“Tình Hoan, em đồng ý làm anh rất vui, anh vốn nghĩ em sẽ không dễ dàng đồng ý với anh như vậy, nghĩ rằng phải nói thật nhiều lời tốt đẹp mới thuyết phục được em.”

Hứa Tình Hoan kinh ngạc nhìn chăm chú vào khuôn mặt tươi cười sáng lạn của anh, thầm nghĩ, chẳng qua cô chỉ đồng ý ăn trưa cùng anh thôi, thế mà đã làm anh vui vẻ như vậy rồi. Anh thật sự rất thích cô sao?

Cô theo bản năng giơ tay vuốt ve quanh đôi mắt anh, mỗi lần cô nhìn thấy ánh mắt đó, không hiểu sao nó lại làm cô rung động.

Bạch Hạo Duy tùy ý để cô sờ, nhẹ nhàng hỏi:“Làm sao vậy?”

“Ánh mắt này của anh…… Hình như em đã từng thấy ở nơi nào đó rồi?” Cô nói, trên mặt hiện lên một chút hoang mang.

Trong lòng anh bỗng chốc nóng lên, gắt gao cầm tay cô, tiếng nói có chút nghẹn ngào.

“Có lẽ…… Kiếp trước chúng ta đã gặp nhau, biết đâu còn từng là một đôi vợ chồng ân ái.” Anh có rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng không thể nói ra cái gì, vì không muốn cô suy sụp, anh không thể để cô nhớ lại chuyện trước đây được, càng không thể để cô nhớ lại ký ức có liên quan đến Phí Lăng Tuyên.

Sau khi anh được sống lại một lần nữa, anh chỉ có thể dùng thân phận của Bạch Hạo Duy để yêu cô, bởi vì Phí Lăng Tuyên đã chết rồi, cái tên này đã bị phong tỏa vào chỗ sâu nhất trong trí nhớ của cô, trở thành một điều cấm kỵ không thể đụng chạm.

“Phải không?” Hứa Tình Hoan băn khoăn nghĩ, kiếp trước có phải họ đã thật sự quen biết nhau không, nếu không vì sao cô lại có cảm giác quen thuộc với anh như thế. “Chờ em trai em trở về, em muốn…… Giới thiệu anh với em ấy.”

Điều này có nghĩa là chỉ cần Triết Tự không có ý kiến gì với anh, thì cô sẽ kết giao với anh.

Hơi nhanh một chút, nhưng không biết vì sao, cô càng nhìn anh càng thấy thuận mắt, mỗi lần tiếp xúc với anh cô luôn cảm thấy an tâm.

Nghe cô nhắc tới Triết Tự, Bạch Hạo Duy đột nhiên bị sặc nước miếng. “Khụ khụ khụ, em trai em, cậu ấy…… không ở đây à?”

“Em ấy ra nước ngoài chụp ảnh rồi, phải nửa tháng sau mới trở về.” Cô lại bổ sung thêm một câu, “Em trai em là một nhiếp ảnh gia.”

Nghĩ đến cô muốn giới thiệu anh với Triết Tự, nụ cười của anh có chút đông cứng lại, thuận miệng nói:“Cậu ấy là nhiếp ảnh gia, chắc là thường đến nhiều nơi để chụp ảnh nhỉ?” Nhưng thời gian này, ngày nào anh cũng nhìn thấy Triết Tự đưa cô đi làm.

“Trước kia là như vậy, nhưng mấy tháng trước em bị tai nạn xe cộ, vì chăm sóc cho em, em ấy đã bỏ công việc ở tạp chí, thành lập một phòng làm việc khác, gần đây có thể chăm sóc em nhiều hơn.”

Cô biết thật ra em mình thích chụp những bức ảnh hoang dã, nhưng vì lo lắng cho cô, thế nên mới giảm bớt thời gian chụp ảnh bên ngoài. Lần này em trai từ bỏ công việc, sau khi cô biết chuyện đã khuyên em, cô đã sớm hồi phục rồi, cô không hy vọng bởi vì lo lắng cho cô mà em trai phải từ bỏ công việc mình yêu thích.

Anh đột nhiên nghĩ, cô nói muốn giới thiệu anh với Triết Tự, điều này chẳng phải có nghĩa là cô đã chấp nhận anh sao? Tựa như lúc trước, khi anh theo đuổi cô, từ sau khi gặp Triết Tự, hai người mới bắt đầu kết giao.

Bạch Hạo Duy vui sướng, ánh mắt cũng sáng lên, nhưng sau đó anh lại nghĩ tới lần trước mình tìm Hứa Triết Tự nói muốn gặp Hứa Tình Hoan, cậu ấy đã phản ứng rất kịch liệt, vui sướng trong lòng nhất thời trầm xuống. Muốn thuyết phục Triết Tự để anh và Tình Hoan ở bên nhau, chỉ sợ không dễ dàng.