Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh

Chương 86: Anh mới thật lòng yêu em




"Tôi sẽ cho Lâm Đổng biết." Nói xong Diệp Phi đẩy ghế dựa ra đứng lên, đi ra ngoài.

"Đợi một chút?" Lâm Hiểu rốt cục phản ứng kịp.

"Tại sao?" Lâm Hiểu mờ mịt hỏi, gương mặt tinh xảo lúc này càng hiện ra vẻ hung dữ.

"Diệp Phi tôi tuyệt đối sẽ không cưới một người phụ nữ ác độc về, dựa vào chuyện cô làm với Tuyết Nhi, đừng tưởng rằng tôi không biết." Diệp Phi lạnh lùng nói.

"Lại là tiện nhân Lăng Phỉ tuyết kia, anh không sợ ông nội…"

"Cô không có tư cách nói tên Tuyết Nhi, cô không xứng, còn có đừng lấy ông nội ra làm tôi sợ, tôi không quan tâm." Nói xong Diệp Phi cất bước nghênh ngang mà đi. Để lại Lâm Hiểu một mình thất thần tại chỗ.

Lăng Phỉ Tuyết, Lăng Phỉ Tuyết, lại là cô, kẻ tiện nhân này, vậy mà còn dám đến quyến rũ Phi, tôi nhất định cho cô chết không được tử tế.

"Tiểu thư, cà phê của cô."

"Biến…. a….." Lâm Hiểu hung hăng hất văng cà phê, gắt gao ôm đầu mình, vẻ mặt hung dữ. Tại sao đối xử với tôi như vậy? Tại sao?

Diệp Phi từ trong quán cà phê đi ra, lái xe ở trên đường, giờ phút này trong lòng Diệp Phi rất thoải mái, cái hôn ước chết tiệt kia rốt cục đã được giải trừ, nghĩ đến bản thân rốt cục có thể đường đường chính chính đứng ở trước mặt Tuyết Nhi, lại tiếp tục làm anh Phi chỉ thuộc về Tuyết Nhi, trong lòng vui sướng, nghĩ nên gọi điện thoại cho Tuyết Nhi, nhưng lúc vừa muốn lấy điện thoại ra, bất ngờ thấy bóng dáng quen thuộc ở ven đường cái kia. Đột nhiên căng thẳng, cấp bách dừng xe. Hoàn toàn đã quên đây là ở trên đường lớn, một loạt động tác của Diệp Phi, thiếu chút nữa thành tai nạn xe cộ liên hoàn, nhưng Diệp Phi cũng không đi quan tâm những cái này, mà chạy về phía Hân Nhi.

"Tuyết Nhi?" Hân Nhi đang muốn gọi taxi, đột nhiên cảm thấy cánh tay bị người khác lôi kéo, quay đầu lại liền thấy một gương mặt quen thuộc, nhất thời rơi vào trong ngực của anh. Hân Nhi kinh ngạc đến đồ cầm trong tay đều bị rơi trên mặt đất.

"Tuyết Nhi, em đi đâu vậy, anh đã tìm em rất lâu?" Diệp Phi khẩn trương ôm chặt Hân Nhi, sợ mình buông lỏng ra thì lại mất đi cô.

"Phi… anh Phi. Đau …." Hân Nhi vùng vẫy nói.

Nghe được Hân Nhi kêu đau, Diệp Phi lập tức buông Hân Nhi ra, liên tục nói thật xin lỗi, đây là Diệp Phi, chẳng qua về chuyện Hân Nhi, coi như mình giờ phút này có bao nhiêu hi vọng có thể ôm Hân Nhi vào trong ngực, nhưng Hân Nhi không muốn, như thế Diệp Phi cũng sẽ không làm chuyện này.

"Anh Phi, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi."

"Được." Diệp Phi ôn nhu đáp, cảm thấy toàn bộ trước mắt này không chân thật như thế, không chân thật để cho mình nằm mơ không muốn tỉnh lại.

Diệp Phi hỏi tình huống gần đây của Hân Nhi. Hai người dường như là bạn bè đã lâu không gặp nên không có đề tài trọng tâm dinh dưỡng nào, trong lúc này không khí có chút lạnh nhạt.

"Anh Phi, em có việc muốn nói với anh."

"Tuyết Nhi, anh có chuyện muốn nói với em?", hai người cùng lúc mở miệng nói ra.

Nhìn nhau, đều cười một cái, quả nhiên vẫn là sự ăn ý này.

"Anh (em) nói trước đi?" Hai người lại cùng lúc nói ra lời này.

"Anh giải trừ hôn ước rồi."

"Em kết hôn rồi."

Cùng là về hôn sự của hai người, nhưng kết quả lại trái ngược rất lớn, Hân Nhi nghe Diệp Phi đã giải trừ hôn ước thì rất kinh ngạc, cùng đầy khó hiểu, mà Diệp Phi nghe Hân Nhi nói đã kết hôn, là tức giận và khiếp sợ, đôi mắt giận dữ nhìn chằm chằm Hân Nhi.

"Anh Phi? Tại sao?"

"Là ai?" Diệp Phi lạnh lùng hỏi, là ai có thể có được Tuyết Nhi của mình, từ lúc cứu Hân Nhi lên, Diệp Phi liền nhận định đây là một Tuyết Nhi khác đến bên cạnh mình, khi đó Diệp Phi đã cố chấp nhận định Tuyết Nhi là của mình, chỉ có thể thuộc về mình, cho nên Diệp Phi cưng chiều Tuyết Nhi, yêu Tuyết Nhi, cái gì đều nguyện ý vì Tuyết Nhi làm, dù cho Tuyết Nhi muốn sang nước Pháp học tập, Diệp Phi mặc dù không muốn, cũng chỉ toàn lực ủng hộ. Mà bây giờ đột nhiên Tuyết Nhi cho hay đã cùng người khác kết hôn, mặc dù trước kia San San nói Tuyết Nhi đã có hạnh phúc của mình, nhưng lúc đó Diệp Phi cũng chỉ cho rằng Tuyết Nhi có bạn trai, mình vẫn có thể nắm chắc cướp cô ấy về, nhưng…

"A?" Hân nhi không phản ứng kịp.

"Người đàn ông kia là ai?"

"Âu Dương Thần" rốt cục cảm giác sự tức giận trên người Diệp Phi kia, Hân Nhi nhu thuận đáp.

Âu Dương Thần…. Âu Dương Thần… lại là Âu Dương Thần…. Diệp Phi làm sao có thể không biết Âu Dương Thần? Ba năm trước đây Tuyết Nhi là vì cứu Âu Dương Thần mà rơi xuống biển, thiên sứ ba năm trước đây mình một lòng muốn cứu, cũng yêu Âu Dương Thần, không để ý mình khuyên bảo cùng khổ sở cầu xin, chỉ muốn đứng ở bên cạnh Âu Dương Thần. Nhưng… tại sao, ngay cả Tuyết Nhi mà ông trời phái đến kia cũng yêu anh ta, cũng ở cùng với anh ta. Nhớ khi đó nghe được Lâm Hiểu làm tổn thương Tuyết Nhi, là Âu Dương Thần ra mặt, lúc này Diệp Phi có bao nhiêu oán hận bản thân, tại sao không có cảnh giác.

"Anh Phi? Anh làm sao vậy." Hân Nhi khẩn trương hỏi.

"Vì sao là Âu Dương Thần, em không phải là Lăng Phỉ Tuyết." Diệp Phi phẫn nộ nói những lời này, sau khi nói xong cũng có chút hối hận, Tuyết Nhi hiện tại mất trí nhớ, có thể hay không?

Diệp Phi ngẩng đầu nhìn mắt Tuyết Nhi.

"Em biết, em không phải là Lăng Phỉ Tuyết, anh Phi, cám ơn anh hai năm trước đã cứu em, còn giúp em thay đổi gương mặt, trong hai năm qua, anh cho em quá nhiều quan tâm, là hai mươi mấy này em chưa từng có qua, em cũng biết rõ anh và Thần đều yêu Lăng Phỉ Tuyết, mà em… chỉ là vật thay thế, nhưng bây giờ em là người ở bên cạnh Thần, mà Thần cũng đã nói người trong lòng anh ấy bây giờ là em, không phải Lăng Phỉ Tuyết, hiện tại em rất hạnh phúc, cho nên?" Cũng hi vọng anh hạnh phúc, Hân Nhi ở trong lòng yên lặng nói ra.

"Tuyết Nhi, em đã khôi phục trí nhớ rồi."

"Vâng. Đúng vậy, em đã khôi phục trí nhớ."

"Âu Dương Thần biết em khôi phục trí nhớ không? Anh ta biết em không phải là Lăng Phỉ Tuyết không?" Diệp phi không cam lòng hỏi.

"Anh ấy… anh ấy còn không biết, nhưng em sẽ tìm một thời cơ thích hợp nói với anh ấy."

"Ha ha, Tuyết Nhi, em vẫn không hiểu Âu Dương Thần, em có thể bảo đảm khi anh ta biết em không phải Lăng Phỉ Tuyết còn có thể yêu em không?"

Diệp Phi gây sự hỏi.

"Em…" Hân Nhi có chút chần chờ, thật ra đáp án này cô nói cho bản than hàng nghìn lần, nhưng đối mặt với chất vấn của Diệp phi, cô không có biện pháp tự tin để nói.

"Tuyết Nhi, ngay cả chính em cũng không có cách nào khẳng định, em nói người anh yêu là Lăng Phỉ Tuyết, nhưng em biết không ngay từ đầu anh đã biết em không phải là Lăng Phỉ Tuyết, anh thừa nhận vừa mới bắt đầu anh coi em là cô ấy, nhưng qua thời gian dài anh phát hiện các em khác nhau, người anh yêu là em bây giờ." Diệp Phi thâm tình tỏ tình.

"Anh Phi, không, Thần nói anh ấy yêu em, anh ấy nói."

"Tuyết Nhi?"

"Em rất mệt, em phải đi về nghỉ ngơi, anh Phi, lần sau chúng ta nói chuyện tiếp được không?" Cho dù ở trước mặt Diệp Phi, Hân Nhi cũng không muốn yếu ớt.

Hân Nhi cầm túi sách, muốn đi ra ngoài, cuộn len mua từ trong túi rớt ra, Diệp Phi giúp Hân Nhi nhặt lên những cuộn len này, chỉ thấy bên trong còn có một quyển sách dạy về đan khăn quàng cổ, Diệp Phi lập tức hiểu đây là vì ai chuẩn bị, một cỗ ghen tuông bay lên.

"Tuyết Nhi, đồ của em."

"Cảm ơn." Hân Nhi cầm đồ hoảng hốt chạy trốn, lưu lại một mình Diệp Phi trầm tư.