Bởi vì lo lắng thân thể Hân Nhi còn chưa khôi phục hoàn toàn, Âu Dương Thần cũng không có để cho Hân Nhi tham gia trò chơi này, Hân Nhi đứng ở bên cạnh nhìn Âu Dương Thần cùng mấy người bạn chơi trò chơi ở bên kia, có chút bất đắc dĩ, lại có chút buồn cười, động tác cứng ngắc như vậy, một trò chơi chim ưng bắt gà con bình thường lại bị Âu Dương Thần làm giống như lên chiến trường giết địch, Âu Dương Thần nghĩ thầm, cùng mấy tên sát thủ tiến hành một cuộc chém giết, cũng không có luống cuống như vậy, anh thật sự tình nguyện một mình cùng một bang phái đấu cũng không nguyện như bây giờ tiến cũng không được, thối cũng không xong, vẻ mặt không chút thay đổi lại càng lạnh lùng rồi.
Rốt cục một người bạn nhỏ chịu không nổi Lão Ưng hung hãn như vậy, khóc ngay tại chỗ, lần này trò chơi hay như vậy đã bị Âu Dương Thần mặt lạnh làm hỏng, vẻ mặt Âu Dương Thần mờ mịt, vừa mới còn rất tốt như thế làm sao đột nhiên khóc, Âu Dương Thần hoàn toàn không có ý thức đến gương mặt mình kia dẫn đến phát sinh chuyện này, nhưng một bạn nhỏ nào đấy rất nhanh thì cấp cho Âu Dương thần đáp án rồi." Anh trai kia thật hung dữ, anh là Lão Ưng hư hỏng, hu hu, hơi sợ." Âu Dương Thần nghe như thế, rốt cục đã hiểu lỗi của mình, đồng thời ba vạch đen hiện ra… anh lớn lên có chỗ nào giống Lão Ưng hư hỏng, Âu Dương Thần ai oán, vẻ mặt áy náy nhìn Hân Nhi.
Hân Nhi nhìn đến trận này mặt cũng vội vàng đến an ủi bạn nhỏ kia, từ nhỏ Hân Nhi ở cô nhi viện lớn lên, mà còn thường xuyên cùng các người bạn nhỏ chơi đùa, đối với đứa trẻ khóc dĩ nhiên là rất có một bộ, cho nên được Hân Nhi an ủi, mấy người bạn nhỏ lại rất nhanh khôi phục tiếng nói tiếng cười, tiếp tục trò chơi vừa rồi, bây giờ, Âu Dương Thần bị cấm chỉ tham gia, Hân Nhi cũng mang theo Âu Dương Thần rời khỏi cô nhi viện, ai cũng không muốn một bạn nhỏ nào đấy lại bị Âu Dương Thần dọa, bản thân Âu Dương Thần lại càng không muốn.
Hân Nhi cùng Âu Dương Thần bước chậm trên đường nhỏ. Nhìn vẻ mặt buồn bực củaÂu Dương Thần, nghĩ đến người bạn nhỏ khóc kia đã nói "Cái anh trai thật hung dữ, anh là Lão Ưng hư hỏng." Hân Nhi liền không nhịn được mà bật cười, lúc này Hân Nhi hoàn toàn đã quên chuyện mình không phải Tuyết Nhi thật, chỉ đắm chìm trong truyện cười vừa rồi.
"Tuyết Nhi, anh nhìn qua rất hung dữ sao?" Âu Dương Thần thấy Hân Nhi cười, trong lòng rất không có tư vị.
"Ạch, không có" câu nói kia Tuyết Nhi kéo Hân Nhi vừa rồi cười trong vui vẻ về hiện thực, vẻ mặt cũng dần dần có chút bi thương.
"Tuyết Nhi, từ nay về sau anh nhất định sẽ bảo vệ em, quên mất những chuyện không thoải mái đi được không?" Âu Dương Thần đột nhiên dừng lại gắt gao ôm lấy Hân Nhi, nhìn đến Tuyết Nhi bi thương như vậy, anh thật sự rất đau lòng.
Bảo vệ em, Hân Nhi lại nhớ tới buổi tối bên cây đàn cổ ngày đó, anh cũng ôm mình như vậy, nói với mình muốn bảo vệ mình, nhưng, Tuyết Nhi kia, không phải mình, em là Lam Hân Nhi.
"Thần, anh có thể quên Tuyết Nhi quá khứ được không?" Hân Nhi đột nhiên hỏi.
Quên Tuyết Nhi quá khứ, Âu Dương Thần có chút sững sờ, này là quá khứ ngọt ngào của chúng ta, làm sao có thể quên mất.
Nhìn đến phản ứng củaÂu Dương Thần thì Hân Nhi biết mình đã quá phận, Âu Dương Thần làm sao có thể sẽ quên hồi ức củaTuyết Nhi, đó là Tuyết Nhi anh yêu nhất, Âu Dương Thần chỉ dịu dàng với Tuyết Nhi mà thôi, mà mình chỉ bởi vì gương mặt giống như Tuyết Nhi mới có thể để cho anh đối vớimình như vậy, ha ha. Hân Nhi tự giễu cười cười nói "Nói giỡn chút. Đi thôi."
"Đợi một chút, Tuyết Nhi, anh không biết em vì sao một mực rối rắm quá khứ cùng hiện tại của em, em quá khứ anh không quên được, em hiện tại anh lại càng không muốn buông ra, chính xác, ba năm này, em đã thay đổi, em không còn là Tuyết Nhi trước kia nữa, nhưng em hiện tại anh vẫn yêu như cũ, trong khoảng thời gian này chúng ta không phải rất tốt sao? Vì sao vẫn còn rối rắm với quá khứ?" Âu Dương Thần ở điểm này thật không biết Tuyết Nhi, vì sao nhất định phải đi rối rắm ở vấn đề này a?
"Không, em không phải Tuyết Nhi, không phải là Tuyết Nhi quá khứ kia, cho nên người anh yêu không phải là em, có thể chứ?" Hân Nhi vội vàng quát, tránh thoát từ trong ngực Âu Dương Thần ra, chạy ra ngoài, tốc độ Hân Nhi chạy rất nhanh, nhanh đến ngay cả Âu Dương Thần cũng không phản ứng kịp sao, chỗ Hân Nhi tiến lên vừa vặn có một chiếc xe lái đến, Hân Nhi chỉ cảm thấy tốc độ chiếc xe chạy rất nhanh, một khắc kia cô dường như có chút sợ, có chút không muốn, Âu Dương Thần ở thời khắc nguy cấp, xông lên đẩy Hân Nhi ra, giờ khắc này hoàn toàn là phản ứng theo bản năng, không có bất kỳ suy nghĩ gì, chỉ cứ xông lên như vậy, giờ phút này dường như toàn bộ thế giới đều đã yên lặng,,,,,
Hân Nhi ở một giây trước cảm nhận Tử Thần vẫy gọi, mà một giây sau, cảm giác trên chân đau đớn rõ ràng như thế, mở to mắt, nhìn đến Âu Dương Thần đang ở ven đường, máu tươi bên người dễ bị trông thấy như thế, Hân Nhi không để ý cảm giác đau đớn trên chân mình, từng bước một bò đi về phía Âu Dương Thần, giờ khắc này, trong thế giới của cô thật còn lại sợ hãi, bất lực, cô thật sự không dám nghĩ muốn tổn thương Âu Dương Thần, chỉ nghĩ đến có thể ở bên cạnh anh, dù cho, chỉ là một giây, nếu sớm biết rằng có kết quả như vậy, Hân Nhi nhất định sẽ không tùy hứng nữa, cho dù là thế thân, cô cũng muốn bảo vệ cho phần hạnh phúc này, chỉ cần anh. Chỉ cần anh là được…nhưng cảm giác đau đớn trên chân dường như một chút cũng không biến mất, cuối cùng một khắc muốn đụng đến Âu Dương Thần kia, Hân Nhi cũng dần dần mất đi ý thức.
Bên trong bệnh viện.
"Thần…" Hân Nhi mở choàng mắt, đây là… bệnh viện, "Thần, thần…"
"Chị tỉnh rồi." Chỉ thấy là một giọng nói ôn nhuận giống như mưa phùn. Hân Nhi thấy bên cạnh cửa sổ có người đàn ông toàn thân mặc âu phục hãng Armani, chỉ thấy là một người đàn ông có dáng vẻ rất tuấn lãng, nếu trước đây, Hân Nhi nhất định cảm thấy người đàn ông trước mắt này cực kì đẹp trai, nhưng ở chung lâu với Âu Dương Thần và Diệp Phi, thì thị giác sớm đã không có cảm giác, mà còn giờ phút này Hân Nhi chỉ nghĩ đến Âu Dương Thần thế nào rồi.
"Thần đâu?" Hân Nhi vội vàng hỏi.
Trình Sơn có một chút mất hứng, vị mỹ nữ trước mắt này không hỏi mình là ai, chẳng lẽ sức quyến rũ của mình đã giảm xuống, làm sao chỉ nhìn thoáng qua nhạt nhẽo, thì hỏi Âu Dương Thần, tự hỏi mình ở quốc tế hay trong nước, nơi nơi đều có người truy tìm.
"Anh ấy…" TrìnhSơn hơi tạm dừng, dường như cực kì khó có thể mở miệng, được rồi, hắn thừa nhận, giờ phút này hắn muốn đùa dai rồi.
"Thần làm sao vậy, anh ấy làm sao vậy, anh nói đi?" Hân Nhi nói xong lập tức muốn đứng lên, đi tìm Âu Dương Thần. Nhưng chân Hân Nhi bị thương, vừa động không thể nghi ngờ là kéo đến chỗ miệng vết thương.
Nhìn Hân Nhi kích động như vậy, Trình Sơn thừa nhận trong lòng hắn lại càng ăn vị, người đẹp tuyệt sắc trước mắt này làm sao quan tâm Âu Dương thần như vậy, mà còn nghe tiểu tử kia nói, bây giờ còn không phải đã tới tay, nhớ đến bác gái cũng một bó tuổi, luôn nhắc đến có thể sẽ sớm ôm cháu, ha ha, người làm em này sẽ giúp anh họ lãnh khốc kia. Mới vừa muốn mở miệng nói chuyện, Hân Nhi đã nói rồi.
"Anh nói, nói mau, cuối cùng Thần làm sao vậy." Hân Nhi quát, nước mắt trong hốc mắt đã đảo quanh rồi
"Cô đừng khổ sở, cô như vậy Thần sẽ đau lòng, anh ấy cũng sẽ không yên tâm." Nhìn Hân Nhi như vậy, Trình Sơn có chút không đành lòng, lên tiếng an ủi. Nhưng anh trai, anh nói lời này, rất có nghĩa khác a, quả nhiên, Hân Nhi nghe được lời này, cho là Âu Dương Thần đã rời đi, nước mắt trong hốc mắt không tự chủ được rơi xuống dưới.
Trình Sơn nhìn đến Hân Nhi khóc tuyệt vọng như vậy, buồn bực, rõ ràng mình đã an ủi, làm sao còn khóc thương tâm như vậy. Hoàn toàn không có hiểu mình tạo ra nghiệt.
Ngay lúc Hân Nhi khóc thương tâm muốn chết, mà chân tay Trình Sơn luống cuống, cửa phòng bệnh mở ra, Âu Dương Thần được người ta nâng dựa từ cửa đi vào….