Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh

Chương 109-2: Sớm biết như thế sao lúc trước còn làm vậy (2)




"Bà Vương, con chỉ là mang thai bảo bảo, không có chuyện gì." Hân Nhi chê cười, hơn một tháng qua, từ trên xuống dưới nhà họ Lê tất cả đều đối xử với mình như một vật báu, cái gì cũng nhân nhượng mình. Ăn uống, đồ dùng, ngay cả cấu tạo phòng ốc cũng vì mình mà thay đổi không ít, chỉ là vì muốn Hân Nhi có thể thoải mái hơn, tất cả những điều đó Hân Nhi đều nhìn ở trong mắt, cũng cảm động ở trong lòng, hiện tại Vãn Tình phẫu thuật rất thành công, Hân Nhi chỉ muốn đi vào phòng bếp có thể nấu cho Vãn Tình chút canh, bảo bảo cũng hơn ba tháng rồi, triệu chứng nôn mửa cũng khá hơn, Hân Nhi thật muốn làm chút chuyện vì Vãn Tình, trong khoảng thời gian này Vãn Tình rất yêu thương quan tâm mình Hân Nhi nhìn rất rõ ràng, chờ Vãn Tình hồi phục, cũng chính là lúc Hân Nhi rời đi, cho nên bây giờ Hân Nhi rất muốn khi còn đang ở nhà họ Lê có thể làm chút chuyện.

"Vậy cũng không được, tiểu thư, cô đừng nói tôi không đồng ý, lão gia phu nhân còn có thiếu gia đều sẽ không đồng ý. Không tin, tôi đi hỏi một chút." Bà Vương bắt đầu uy hiếp.

"Vâng, vâng, con đi ra ngoài là được chứ gì, bà Vương, đến bà cũng bắt nạt con." Hân Nhi dẩu môi lên, mẹ cha còn có anh trai ba người là họ Lê lo lắng nhất quan tâm nhất chính là mình, bọn họ hận không thể bắt mình ngày ngày ngoan ngoãn dưỡng thai, đến ăn cơm cũng có người phục vụ, làm sao có thể để cho mình động tay chân chứ?

"Được rồi, tiểu thư xinh đẹp của tôi, bà Vương này làm sao dám bắt nạt tiểu thư chứ, hôm nay thời tiết rất đẹp, tiểu thư đi phơi nắng mặt trời đi, bà Vương đi cùng con." Thấy tiểu thư làm nũng với mình như vậy, bà Vương cũng rất vui mừng, nghĩ tới khi còn bé tiểu thư rất hoạt bát đáng yêu, cảm tạ ông trời đã để tiểu thư trở lại.

"Bây giờ thì khác gì chứ."

"Sao vậy, Hân Nhi, có phải lại bị người nào chê hay không." Tiếu Mặc Thiên mặc cả bộ tây trang chầm chậm đi tới.

"Anh Thiên, tới tìm anh em sao? Hôm nay anh em đi đến công ty rồi." Hân Nhi thấy Tiếu Mặc Thiên và bà Vương đang trêu chọc, chỉ lễ phép cười cười. Tiếu Mặc Thiên này, đối với Hân Nhi rất tốt, đây là một người anh họ cũng là một người bạn của anh trai, coi như là một người quen biết, nhưng cũng không là người quen, đối với người không quen Hân Nhi tự nhiên sẽ không cảm thấy thân mật.

Trời mới biết Tiếu Mặc Thiên nhìn Hân Nhi cười như bây giờ, cảm giác không giống như cười với bà Vương, không khỏi phiền lòng, lúc nào thì Tiếu Đại Thiếu Gia cũng không bằng một người giúp việc rồi.

"Tiếu thiếu gia, cậu đã tới, vậy thì cùng tiểu thư đi ra ngoài phơi nắng mặt trời đi, vừa đúng lúc tôi tôi cũng phải chuẩn bị thuốc cho phu nhân."

"Ừ, đi đi."

"Đi thôi, Hân Nhi." Mặc Thiên hướng về phía Hân Nhi làm cái tư thế mời.

"Ừ."

"Anh Thiên, hôm nay tới là, , , , , , " trong vườn hoa không khí có chút kỳ lạ, hai người cứ ngồi lẳng lặng như vậy, vẫn là Hân Nhi mở miệng trước.

"Ghé thăm em một chút, anh em nói em rất buồn chán." Tiếu Mặc Thiên nói như một chuyện bình thường, chỉ là nghe vào trong mắt Hân Nhi lại rất quái dị, thăm mình, nhưng là, Hân Nhi cảm giác mình cũng không có quen thuộc với anh đến mức này. Hân Nhi tự nhiên sẽ không cho là Tiếu Mặc Thiên có ý tứ đối với mình, không từ mà biệt, ngay tại lúc này bảo bảo trên người mình, cũng là không có người nào có thể tiếp nhận được rồi, huống chi là Đại Gia Tộc như nhà họ Tiếu, làm sao có thể sẽ tiếp nhận được chứ. Chắc là vì quan hệ với Lê Cận thôi.

"Cám ơn." Hân Nhi vẫn là mở miệng nói cảm ơn.

Nhưng câu cảm ơn này Tiếu Mặc Thiên nghe lại thấy rất chói tai, nhìn Hân Nhi miễn cưỡng nói cám ơn, trong lòng lại cảm thấy đắng chát, lúc nào thì em mới có thể không khách khí với anh như vậy, lúc nào thì em mới có thể coi anh như là người mình, đều nói càng khách khí thật ra thì càng cảm thấy xa cách, lễ phép nhưng thật ra là một loại ngầm cự tuyệt, chẳng lẽ cô phát hiện, chắc không phải, nhìn Hân Nhi nhìn về phía xa, Tiếu Mặc Thiên nghĩ tới lần đầu tiên khi nhìn thấy Hân Nhi, cũng là ở nơi vườn hoa này, khi đó Hân Nhi luôn một mình ngồi ở chỗ này, khi đó còn là hoàng hôn, cô cứ như vậy lặng lẽ nhìn ánh trời chiều, đôi tay vuốt ve bụng, nhìn qua hết sức chọc người thương yêu, đã sớm nghe Lê Cân nói tìm được em gái, Tiếu Mặc Thiên lập tức nghĩ đến đây chính là Lê Hân Nhi, nhưng là, nếu như không phải là thấy bụng hơi nhô lên, như vậy Tiếu Mặc Thiên chắc chắn cho là đây chính là cơ hội ông trời cho mình, cô, Lê Hân Nhi, chính là thiên sứ của mình, nhưng là, , , , , , , Tiếu Mặc Thiên xóa tan mất ý nghĩ kia, đàn ông có vợ anh sẽ không đụng, nhưng vẫn như cũ rất quan tâm Hân Nhi, muốn hỏi một chút xem người đàn ông nào may mắn có thể có được cô gái như vậy, ở trong miệng lê Cận biết được, chồng Hân Nhi đã qua đời, lúc này Tiếu Mặc Thiên giống như lại thấy được hi vọng, anh không ngại bảo bảo, cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi, nếu như Hân Nhi nguyện ý tiếp nhận mình, như vậy anh sẽ yêu Hân Nhi còn có bảo bảo thật tốt. Có lẽ rất nhiều người không tin vừa thấy đã yêu, nhưng anh Tiếu Mặc Thiên sẽ tin, Tiếu Mặc Thiên và Lê Cận là anh em tốt, nhỏ hơn Lê Cận hai tuổi nhưng mà đến nay vẫn không có đối tượng nào, cho nên cha mẹ hai nhà Tiếu Lê đều rất là gấp gáp, nhưng mà Tiếu Mặc Thiên kiên trì, vô luận như thế nào, nhất định phải gặp phải người chính mình yêu, hiện tại, anh đã tìm được, nhưng mà, dường như Hân Nhi đối với mình cũng không quá thân thiện, nhưng bây giờ anh nguyện ý chờ, đợi một chút, , , , , ,

"Cận là anh em tốt của anh, em là em gái của nó, em cũng đã gọi anh một tiếng anh Thiên, vậy em cũng chính là em gái anh, cần gì nói cám ơn với anh của mình." Tiếu Mặc Thiên không quan tâm nói, trong lòng rất đắng chát, hiện tại chỉ có thể như vậy, nếu không sợ rằng Hân Nhi cũng không muốn thôi nói một câu với mình.

"Vâng, được." Hân Nhi quay đầu lại cười cười với Tiếu Mặc Thiên, ngây thơ nghĩ đến Tiếu Mặc Thiên là bởi vì quan hệ với Lê Cận nên quan tâm mình, nếu yêu thương mình như em gái, như vậy mình như thế nào có thể phụ lòng tốt của người ta chứ? Hân Nhi không phải là không cảm ơn người, hoàn cảnh lớn lên ở nơi đó từ nhỏ, học được nhiều nhất chính là cảm ơn, cho nên đến bây giờ Hân Nhi cũng chưa từng hận Âu Dương Thần, vẫn như cũ cảm ơn anh cho mình những khoảnh khắc vui vẻ, mặc dù kết cục rất là tàn khốc, nhưng mà quan trọng nhất là Âu Dương Thần lại cho mình bảo bảo, khiến Hân Nhi có động lực rất lớn. Còn có hi vọng.

"Thần còn chưa đi ra sao?" Lưu Phàm lo lắng hỏi.

"Hơn một tháng, ngay cả công ty cũng không đi, chỉ sống ở trong căn hộ đó." Vũ Hạ đáp, nghĩ đến ngày đó khi đi vào trong căn hộ thấy Âu Dương Thần, Vũ Hạ cũng không thể nào tin được đây chính là Thần, vì đoạn kia tình cảm, bây giờ Thần nhất định là chưa gượng dậy nổi, chỉ là một lòng chờ Hân Nhi, vừa nghe đến gió thổi cỏ lay, liền cho rằng là Hân Nhi trở lại, khi Vũ Hạ và Dật Phong đến thăm anh, Âu Dương Thần nghe được tiếng chuông cửa cũng cho là Hân Nhi trở lại, mỗi một lần đều là như vậy, Trình Tâm cùng Âu Dương Tường cũng rất là lo lắng.

"Ai, cậu nói Thần cũng thật là, không phải còn một rừng cây hoa đào sao? Cần gì chứ? Còn có một dải rừng rậm lớn như vậy?" Dật Phong nói. Ở trong mắt của Dật Phong, đau lòng vì một người phụ nữ chính là không có lý trí, dù sao không có một người này còn có một người khác, đối với hắn mà nói không có gì khác biệt, đây tất cả nguyên nhân là vì hắn vẫn trêu chọc Vũ Hạ quá cưng chiều đối với cô nhóc Cầm Vận.

Quả nhiên những lời nàycủa Dật Phong quả làm Vũ Hạ xem thường, trong mắt của Vũ Hạ, Dật Phong thực đúng là hoa hoa bươm buớm trong miệng Cầm Vận, anh đang chờ có một ngày, khi Dật Phong nếm được tư vị tình yêu chân chính khi đó nhất định phải để cho hắn nếm đủ đau khổ.

"Được rồi, mình cái gì cũng không nói, không thú vị, đúng không, Phàm, , , , " lúc này Dật Phong chỉ có thể nhìn về phía Lưu Phàm, bởi vì ở phương diện này Lưu Phàm cũng giống như vậy.

"Ngụy biện." Lưu Phàm chỉ nhớ lại hai chữ kia, trong đầu nghĩ tới người phụ nữ đã biến mất hơn hai tháng rồi, thật sự là không hề có một chút tin tức nào, nhìn vị trí trước kia cô làm việc, luôn cảm thấy rất đau lòng, Lăng Phỉ Tuyết, người phụ nữ ghê tởm đó ở nơi nào rồi, , , , , , , ,

"Ah, Phàm cậu làm sao có thể nói như vậy chứ, chẳng lẽ cậu cũng thoái hóa." Đối với câu trả lời này Lưu Phàm, không chỉ Dật Phong mà Vũ Hạ cũng có chút kinh ngạc, từ lúc nào thì Phàm cũng nói ra những lời này rồi.

Đối với chất vấn này của Dật Phong, Lưu Phàm càng không đáng trả lời, không phải thoái hóa, mà là anh cũng rơi vào lưới tình rồi, đau khổ, không cách nào tự kềm chế, , , , , ,

"Hiện tại Thần thế nào?" Lưu Phàm nghiêm mặt nói.

"Hân Nhi hẳn là đã chết rồi, bình thường chỉ có thể nhìn xem có thể mở lòng ra lần nữa hay không." Khuôn mặt Vũ Hạ cũng u sầu.

"Thần nhất định sẽ."

"Thần nhi, con ăn một chút gì đi." Trình Tâm làm xong đồ ăn, trong khoảng thời gian này mỗi ngày Âu Dương Thần đều chỉ chờ Hân Nhi, cũng không ăn không uống, Trình Tâm nhìn ở trong mắt đau ở trong lòng, mỗi ngày đều tới đây uy hiếp Âu Dương Thần ăn một chút đồ ăn, rất sợ anh cứ như vậy sụp đổ, ai, sớm biết như này, sao lúc trước còn như thế chứ.

"Thần, con ăn nhiều thêm chút nữa đi. Nếu không Hân Nhi cũng sẽ không yên tâm, cô ấy yêu con như vậy, con làm sao lỡ để nó lo lắng chứ? Coi như con phải chờ nó trở về, cũng phải dưỡng tốt thân thể của mình, nếu không lúc Hân Nhi trở lại con lại xảy ra chuyện, vậy con nói một mình Hân Nhi phải làm thế nào" Trình Tâm tận tình khuyên bảo, đối với đứa con trai này của mình bà vẫn luôn yên tâm, chỉ có lần này, , , , , Trình Tâm biết rõ Âu Dương Thần cố ý cho là Hân Nhi còn chưa có chết, mặc dù mọi người cũng nói như vậy, hiện tại cũng chỉ có cái biện pháp này có thể để cho Âu Dương thần ăn cơm.

Một người làm thế nào, , , , , ,

"Đúng, tôi là cô nhi, tôi từ nhỏ đã là cô nhi, ngay cả đã từng là thiên kim đều không phải, tôi từ nhỏ đã lớn lên ở cô nhi viện, thậm chí ngay cả gương mặt này đều là một tay anh Phi giúp chỉnh dung, thậm chí ngay cả cái tên Lăng Phỉ Tuyết này đều là của người khác, tôi chính là một cô nhi ở rong miệng cô không có ai muốn, cho nên các người những người hạnh phúc lại có thể tùy ý chà đạp chúng tôi những cô nhi này sao, những cô nhi như chúng tôi nên bị nhóm người các người giẫm ở dưới chân sao? Chúng ta nhất định phải bị ném bỏ sao?" Lời Hân Nhi nói ngày đó đột nhiên xuất hiện ở trong đầu Âu Dương Thần, cô nhi, từ nhỏ đã lớn lên ở cô nhi viện, Âu Dương Thần hình như nhìn thấy hi vọng nào đó, lập tức, kéo thân thể yếu đuối chạy ra ngoài.

"Thần nhi, , , Âu Dương Thần, , , , , , con đi đâu vậy? “Trình Tâm tê liệt ngã xuống đất, bát trong tay cũng đổ, , , , , rốt cuộc là đã tạo ra tội gì vậy.