Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Đại Bang Chủ

Chương 7: Vợ Ơi, Dậy Đi Học. . .






Hắn đưa thẳng cô về nhà. Sau đó thì đưa cô lên phòng. Đôi bàn tay hắn nhanh thoăn thoắt cởi đôi giày cô. Trên mặt anh thấm đẫm mồ hôi,đôi mắt hơi nheo lại, có thể thấy trong đó là bao nhiêu sự lo lắng dành cho cô.
- Lần sau cần thận
- Sẽ không có lần sau. - Cô nhàn nhạt trả lời.

- Ừ.
Cuộc nói chuyện vẫn rất nhàm chán, mỗi người đuổi theo một suy nghĩ, giao tiếp cùng lắm cũng chỉ là vài câu đơn giản.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau, cô dậy thật sớm. Làm vệ sinh cá nhân xong rồi bước vào vườn hoa. Tràn ngập màu và hương thơm của oải hương. Người ta bảo:"Màu tím là màu tượng trưng cho sự chung thủy" thì với cô không có cái khái niệm đó, bởi lẽ cô thích màu tím và với cô rằng, cuộc hôn nhân với họ Vương gì đó cô cũng chẳng quan tâm. Chỉ cần có ích cho Lăng thị, hi sinh một cuộc hôn nhân đối với cô? Quá đơn giản.
Hôm nay cô dậy sớm vì cô phải đến trường.
Bây giờ đang là bốn giờ sáng, trời còn sẩm tối. Vì vậy mà đèn khắp khu vườn nhà cô được thắp sáng lên, nổi bật được những bông hoa màu tím. Ông Lăng lúc nào cũng yêu cầu trong nha bật điện, vì cô rất sợ bóng tối, đó là quá khứ kinh hoàng của cô, được Lăng phu nhân che kín như bưng.
Cô ngồi lên xích đu màu trắng trong vườn, cô mặc một chiếc váy màu trắng bằng ren, nhìn cô như một thiên thần. Cô cứ ngồi đó một lúc, cái lạnh bắt đầu xâm nhập vào người cô, cô lấy hai tay ôm vai.

.. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .. . . .. . . . . .. . . . . . . .. . . . . . .. . . . . .. . . .. . . . .. . . . . .. . . . . ..
Khoảng 6 giờ . . . . . .
Một chiếc Ferrari màu đỏ đỗ xịch trước cổng nhà cô. Vừa bước xuống xe, đập vào mắt hắn là hình ảnh một thiếu nữ đang ngồi ôm vai ngủ trên chiếc xích đu kia, miệng còn lẩm bẩm cái gì đó, lúc thì nhăn mặt lại, lúc thì lại chu miệng lên. Những điều ấy không thể không khiến anh bật cười.
Đưa xe vào trong gara, anh chạy ra chỗ cô ngủ. Vẫn chưa dậy?
Con mèo con này, đâu cũng có thể ngủ, không sợ bị bắt cóc sao hả? Chợt, hắn lấy tay vuốt ve hai gò má cô. Gò má ửng hồng, do có ai chạm vào mà cô như cảm thấy có nhiệt cứ kéo nhiều hơn nữa, muốn tìm hơi ấm nhiều hơn nữa. . .
Anh cười, bế bổng cô lên, lúc đầu cô còn lẩm bẩm vài câu: Lạnh. . . lạnh quá. . .
Anh thật buồn cười với con mèo nhỏ này quá, không vào nhà ngủ lại ngủ ngoài vườn, lỡ bị bắt cóc, em định giết anh bằng cách này hả. . .

Tìm được hơi ấm, khuôn mặt cô cứ thế mà rúc vào ngực anh, hai tay ôm lấy lưng anh, có vẻ ấm áp lắm. Bế cô lên phòng, đặt cô vào chiếc giường màu tím, anh ngồi xuống bên cạnh.
Nhìn xa đã thấy cô xinh đẹp lắm rồi, vậy mà ngồi gần, nhìn rõ, càng thấy cô đẹp hơn nữa: Mái tóc vàng vàng dài đến sau lưng, rất mượt. Đôi mày rủ như lá liễu, đôi mắt khép hờ, thường ngày màu xanh lục. Sống mũi cao, môi mỏng, hình trái tim. Da trắng, hồng hào, cô thật đúng là do Thượng đế ban tặng. . . à không, có thể nói đây là một kiệt tác mà thượng đế nâng niu,. . . cũng có thể một chút là thiên vị đi. . .
Ngắm mãi, chợt, anh nhớ tới việc đi học, nhẹ nhàng thủ thỉ vào tai cô. . .
- Vợ ơi, dậy đi học . . .